Đường Tư Nhiên cùng Lang Nguyệt hoàn toàn không có ăn được nhiều, thức ăn trên bàn hầu như tất cả đều vét sạch vào bụng con trai. Dù cho như vậy, Đường Vũ Lân còn có chút chưa cảm thấy đủ.
- Con trai, truyện buồn con hóa thành sức ăn sao?
cuối cùng mọi thứ đều vào bụng Đường Vũ Lân, Lang Nguyệt ngăn cản không cho nó ăn nữa, Đường Tư Nhiên mới không nhịn được nói.
Đường Vũ Lân nghi hoặc nhìn ba ba:
- Tại sao con buồn hả? Ba ba.
Đường Tư Nhiên nói:
- Con trai, ba ba đang muốn hỏi con, con dự định vào Hồn Sư Ban, hay là ba ba giúp con chuyển tới ban bình thường?
Đường Vũ Lân nói:
- Đương nhiên là muốn vào Hồn Sư Ban ạ! con muốn trở thành một người Hồn Sư nhé!
Đường Tư Nhiên nghiêm mặt nói:
- Vũ Hồn của con là Lam Ngân Thảo, tuy rằng trong truyền thuyết, có truyện tổ tiên khai phái Đường Môn, thế nhưng, Lam Ngân Thảo làm một loại Vũ Hồn bình thường nhất, tu luyện nhất định sẽ vô cùng khó khăn, con sẽ gặp rất nhiều trở ngại, con thực sự muốn đi trên con đường này sao?
- Hả! con muốn trở thành Hồn Sư. con thành Hồn Sư, có thể kiếm thật nhiều tiền, cho ba ba mẹ nhiều đồ ăn ngon.
Đường Vũ Lân tràn đầy thích thú nói, Lang Nguyệt đứng gần tự hào ôm con vào lòng, thằng bé này, từ nhỏ đặc biệt ngoan và hiểu chuyện.
- Tốt.
Đường Tư Nhiên gật đầu:
- Con đã quyết định, này ba, mẹ đều ủng hộ con. Hơn nữa, dù cho con sau này hối hận, chỉ cần con nói cho ba ba, ba ba cũng có thể sẽ giúp con chuyển ban.
Con trai, con nhớ kỹ, ba mẹ cho tới bây giờ đều không nghĩ đến muốn cho con thành long thành Phượng, chỉ cần con thật vui vẻ, thoải mái, là chúng ta thỏa mãn. Tại trong lòng chúng ta, không có gì quan trong hơn, con hiểu chưa?
Đường Vũ Lân hì hì cười:
- Con hiện tại rất vui vẻ nha!
Trừ ăn nhiều hơn ra, dường như Đường Vũ Lân cũng thèm ngủ nhiều và sớm hơn so với trước đây.
Sáng sớm hôm sau, trời mới vừa tờ mờ sáng, đã bị ba ba kêu dậy, hôm nay là ngày nhập học, nó chính thức bước vào học viện Hồng Sơn, hơn nữa còn là Hồn Sư Ban, bắt đầu thời gian học tập chí ít cũng chín năm cuộc đời.
Theo quy định Nhật Nguyệt Liên Bang, học viện sơ đẳng cùng học viện bậc trung đều là bắt buộc giáo dục miễn phí, trong đó, học viện sơ đẳng dạy học ba năm, học viện bậc trung sáu năm.
Muốn lên cao học viện đẳng có mấy cach thức, hoặc là bằng thành tích thi vào ưu tú, hoặc chính là đóng học phi lớn để vào học.
Hoặc là, cũng có thể học giỏi một ngành rồi được vào
Đường Tư Nhiên đem Đường Vũ Lân đưa đến cửa học viện mới rời đi, khoảng cách nhà rất gần học viện, ông căn dặn con trai sau khi tan học về nhà.
Trước cửa Hồn Sư Ban có lão sư nhận học sinh, đối sử rõ ràng tốt hơn so với ban bình thường rất nhiều.
Ban bình thường chỉ tiến hành dạy dỗ văn hóa, Hồn Sư Ban còn dạy những học sinh có hồn lực này làm sao để trở thành một Hồn Sư, với các kiến thức Hồn Sư, vì bọn họ tương lai chuẩn bị bước vào học viện bậc trung.
Lần này Hồn Sư Ban tổng cộng chỉ có mười năm học viên, những thằng bé có Vũ Hồn thức tỉnh xen hồn lực quá ít, thành Ngạo Lai là thành nhỏ nên càng ít. Lần này coi như là tương đối nhiều.
- Này, Vũ Hồn của ngươi là cái gì?
Một thằng bé không cao, mập mạp tiến đến bên cạnh Đường Vũ Lân hỏi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!