Chương 36: Đánh Nhau

- Đó là của muội muội ta thêu.

Cánh hoa nhỏ ở trên chiếc chăn màu tím, ở ngoài mép là màu bạc. Tuy rằng cũng không hoàn mỹ, nhưng nó là của Na Nhi để lại.

Đường Vũ Lân còn nhớ rõ ràng, lúc trước, mình ngồi ở bên người Na Nhi, cười nhìn muội ấy thêu hoa, còn chế nhạo muội ý, thực sự là đóa hoa ấy, vô cùng đẹp đẽ.

- Tiểu tử, ngươi nhớ kỹ cho ta, ở đây, ta quyết định.

Chu Trường Khê duỗi ngón tay cái ra, chỉ vào ngực mình.

Ngồi ở bên kia trên giường Tiểu Vân đột nhiên cảm giác được có chút không đúng, nhiệt độ trong phòng, như bị ảnh hướng bới thứ gì đó, giống như bị hạ xuống rất nhiều.

Sau đó hắn nhìn thấy Đường Vũ Lân chậm rãi ngẩng đầu lên.

Con mắt của hắn đã trở nên đỏ chót, hai tay nắm chặt thành quyền, phát sinh "Đùng đùng" xương cốt vang lên âm thanh giòn giã.

Chu Trường Khê cằm nhấc cao cao:

- Ngươi cắn ta à?

Đường Vũ Lân chuyển động, hắn lên quyền như rút ra khỏi nòng đạn pháo đánh về phía Chu Trường Khê. Hữu quyền vung ra, không khí càng trở lên căng thẳng. Trong nháy mắt tiến đến trước mặt Chu Trường Khê.

Chu Trường Khê cũng không phải dạng vừa, hắn đương nhiên nhìn ra được Đường Vũ Lân có khả năng đánh mình, đã sớm chuẩn bị kỹ càng. Mắt thấy hắn một quyền đập về phía mình, tay phải đánh ra, tránh quả đấm của hắn đánh ra đến một bên.

- Đùng!

- Ầm!

- Ào ào ào!

Tiếng thứ nhất, là bàn tay Chu Trường Khê đập trúng nắm đấm Đường Vũ Lân, hắn phán đoán rất chuẩn xác. Thế nhưng, bàn tay hắn như là kiến càng lay cổ thụ, căn bản không có sức lực như nắm đấm của Đường Vũ Lân.

Tiếng thứ hai, nắm đấm Đường Vũ Lân nện vào lồng ngực của hắn, tiếng trầm thấp vang lên, trực tiếp đánh hắn bay lên.

Tiếng cuối cùng, nhưng là do Chu Trường Khê thân thể bay ra, đánh vỡ cửa sổ, cả người hắn trực tiếp bay ra khỏi ký túc xá, từ lầu hai bay ra ngoài.

- À!

Tiếng kêu thảm thiết theo sát phía sau truyền đến.

Tiểu Vân lúc này đã hoàn toàn từ trên giường ngồi dậy, ngơ ngác nhìn thời khắc này toàn thân Đường Vũ Lân toả ra khí tức không khác gì Bảo Long, quyển sách trên tay Tiêu Vân rơi mất lúc nào không hay.

Chu Trường Khê, Võ Hồn Đại Lực Thần Viên, sức mạnh hồn sư cấp mười một. Bị phân phối đến lớp 5 cùng phòng túc xá này, bởi vì hồn lực hắn không cao. Thế nhưng, chưa bao giờ Vân Tiểu gặp bạn cùng lứa tuổi lại có sức mạnh to lớn như Đường Vũ Lân.

Vân Tiểu hoàn toàn có thể khẳng định, Đường Vũ Lân đánh bay Chu Trường Khê cú đấm kia bên trong không có mang bất kỳ hồn lực. Chính là một quyền thuần túy.

Bởi vì Võ Hồn là Đại Lực Thần Viên, Chu Trường Khê xương cốt khác hẳn với người thường, so với người bình thường trầm trọng rất nhiều. Vì lẽ đó, hắn tuy rằng chỉ có chín tuổi, lại kỳ thực là vượt quá người lớn.

Nhưng dù là thân thể mãnh liệt như vậy, lại bị Đường Vũ Lân một quyền đánh bay ra. Sức mạnh này lớn nhường nào?

Một người từ ngoài cửa đi vào. Quần áo màu đen, sắc mặt lạnh lẽo. Đi vào cửa túc xá, hắn liền nhìn thấy tán lạc khắp mặt đất đồ vật, cau mày, dùng chân đá văng đồ đạc Đường Vũ Lân ra rải rác, đứng phía trước Đường Vũ Lân lạnh lùng nói:

- Tránh ra.

Đường Vũ Lân lúc nàyý trí vốn ở cực trạng thái không ổn định, trong đầu tràn hình ảnh Na Nhi, Chu Trường Khê đạp một chân lên chăn, ở trong đầu của hắn phảng phất như là đạp lên người Na Nhi. Không nghi ngờ gì nữa, thiếu niên lên kia đá văng đồ đạc của Vũ Lân tất nhiên nhiên trở nơi chút giận cho hắn.

- Ngươi muốn chết!

Đường Vũ Lân nổi giận gầm lên một tiếng, đột nhiên tiến về đối phương nhào tới. Lại là một quyền!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!