Chương 30: Huyến Tế Thiên Đoán

Kỳ thực, không đợi Mang Thiên nói, Đường Vũ Lân cũng đã tiến sát tới, chăm chú nhìn tác phẩm của chính hắn

So sánh với lúc ban đầu thì nó nhỏ một vòng lớn, bản thân màu bạc cũng biến thành quang sắc, thâm trầm, nội liễm, phong cách cổ xưa, đây là cảm giác đầu tiên của Đường Vũ Lân. Trên mặt kim loại, từng tầng một cuộn song, ám hoa văn phảng phất dựng lên như một sinh mệnh vô tận. Càng kỳ lạ hơn, khi Đường Vũ Lân thấy nó, lại có sự tương liên cảm giác.

Loại cảm giác này đặc biệt kỳ diệu, dường như khối này trầm ngâm vốn là hẳn, dường như là thân thể một bộ phận của hắn.

Mang Thiên từ phía sau lên tiếng:

- Thẳng thắn nói, ta không nghĩ tới ngươi lần đầu tiên thử nghiệm thiên đoán là có thể thành công. Cái đó và tố chất cơ thể của ngươi, sức mạnh của ngươi có quan hệ rất lớn, nhưng là quan trọng hơn, ngươi tự mình có thể ngộ tính được. Ta không có nhìn lầm người, ngươi là một thiên tài. Mặc dù vũ hồn của ngươi không thích hợp rèn, nhưng ngươi có thiên phú ngộ tính, cùng với ngươi trời sinh thần lực đã hoàn toàn đền bù những thứ này.

Đường Tư Nhiên có chút kinh ngạc nhìn về phía Mang Thiên, hắn hiểu vị này lão hữu, với tính cách của hắn, có thể nói ra nhiều điều ca ngợi như vậy mà nói cũng không phải là một chuyện dễ dàng.

- Mang huynh, người đừng làm hư hài tử này.

Đường Tư Nhiên cười nói.

Mang Thiên nói:

- Ta đã rất kìm chế mình.

Đúng vậy, hắn quả thực không có khen ra toàn bộ, chí ít hắn chưa nói, Đường Vũ Lân là trẻ tuổi nhất được thiên đoán rèn sư Liên Bang ghi lại. Tuổi tác của hắn cùng khối bạc này nếu mà công bố ra ngoài, nhất định sẽ khiến cho giới rèn một phen ngạc nhiên.

- Hiện tại đã biết rõ cái gì là thiên đoán chưa?

Mang Thiên nhìn Đường Vũ Lân hỏi.

Đường Vũ Lân khẽ gật đầu:

- Dường như, nó có sinh mệnh. Mỗi một lần rèn, ta đều có thể lắng nghe âm thanh nó phát ra.

Mang Thiên lại một lần nữa nở nụ cười, hai ngày này trên mặt ông xuất hiện nụ cười so với một năm trước đây cộng lại còn nhiều hơn.

- Không sai, ngươi nói đúng. Thiên đoán thành tinh. Trăm đoán tinh luyện, loại trừ chính là tạp chất. Mà thiên đoán còn là giao cho kim loại sinh mệnh, một món tác phẩm thiên đoán, vốn chính là rèn sư chúng ta chế tạo ra sinh mạng. Bản thân kim loại có sinh mạng, mới đúng là tồn tại quý báu nhất, chúng mới có thể thăng hoa, tạo ra đặc tính riêng của chúng.

- Thiên đoán thành tinh?

Đường Vũ Lân lặng lẽ lẩm bẩm bốn chữ này, đôi mắt nhất thời sáng lên hào quang.

Mang Thiên nói:

- Đây là tác phẩm lần thứ nhất ngươi thiên đoán, tại giới rèn chúng ta có truyền thống, mỗi một vị rèn sư khi rèn ra kiện tác thiên đoán thì đều phải tiến hành huyết tế, để lại dấu ấn vĩnh viễn.

- Huyết tế? Đó là cái gì?

Đường Vũ Lân tò mò hỏi.

Mang Thiên nói:

- Nếu như nói, thiên đoán là giao cho kim loại sinh mệnh. Như vậy, huyết tế chính là để cho nó cùng ngươi huyết mạch tương liên. Trở thành một phần cơ thể ngươi. Đi qua huyết tế thiên đoán kim loại, thậm chí từ một loại ý nghĩa nào đó mà nói, sẽ sinh ra cùng ngươi huyết mạch tương thông trí tuệ, do đó thăng hoa ra đặc tính mạnh hơn.

Đứng bên cạnh Đường Tư Nhiên tò mò chen lời nói:

- Mang huynh, nếu như mỗi một món tác phẩm thiên đoán đều dùng huyết tế, rèn sư các huynh phải mất đi bao nhiêu máu?

Mang Thiên tức giận:

- Không hiểu thì không nên nói lung tung, ngươi cho là tất thiên đoán đều đáng được huyết tế?

- Rèn sư có tác phẩm thiên đoán thứ nhất đều tiến hành huyết tế đây là quy định. Ngoài ra, rất ít sẽ sử dụng phương pháp huyết tế. Nói như vậy, chỉ khi mình cực kỳ hài lòng với tác phẩm mới có thể vận dụng huyết tế. Một khi đã huyết tế khối kim loại này cũng chỉ có thể là do hắn sử dụng. Người khác bất luận là rèn hay là sử dụng, cũng không được khối này kim loại đồng ý. Cứ cố rèn, cao hơn ngoài sức chịu đựng, kim loại sẽ trực tiếp tan vỡ. Đây tương đương với một nghi thức nhận chủ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!