Sáng sớm, Đường Vũ Lân tỉnh lại, phát hiện mình còn đang ở trên sân cỏ.
Nơi đây thuộc về Lam Ngân Thảo, rõ ràng so với ở nhà cảm thụ tại đây tốt hơn, không biết là bởi vì hồn lực tiến vào hồn sư cấp độ, hay là bởi vì do vũ hồn biến dị, lúc tu luyện, hồn lực tăng lên tốc độ so với trước đây nhanh hơn không ít.
Đường Vũ Lân từ trên sân cỏ đứng dậy, trên người đầy những hạt sương
- Lân lân, lân lân!
Lang Nguyệt lo lắng gọi tìm.
- Mẹ, con ở chỗ này.
Đường Vũ Lân vội vàng chạy ra vườn hoa nhỏ.
- Không xong, Na Nhi, Na Nhi cô bé...
Bởi vì vội vã chạy, Lang Nguyệt thở hổn hển.
- Na Nhi làm sao vậy?
Đường Vũ Lân trong lòng lo lắng.
Lang Nguyệt bình tĩnh lại, vội vã nói:
- Cô bé đi rồi, Na Nhi đi rồi.
- Hả?
Đường Vũ Lân ngạc nhiên, vội vàng đi theo mẹ chạy về nhà.
Đúng vậy, Na Nhi đi rồi, ở trên giường cô bé chỉ có một tờ giấy.
- Ba ba, mẹ, ca ca, con đi rồi. Đặc biệt cảm tạ mọi người mấy năm qua đã chiếu cố, thế nhưng, muội đã nhớ ra ta là ai, người thân của muội đã tới đón. Muội chỉ có thể đi thôi. Được ở cùng mọi người, muội rất vui vẻ, rất vui vẻ. Muội cũng luyến tiếc mọi người.
Thế nhưng, từ khi khôi phục ký ức, muội biết, muội nhất định phải rời xa nơi này, muội có thật nhiều chuyện cần phải làm. Ca ca, muội vĩnh viễn nhớ kỹ dánh vẻ khi huynh bảo vệ muội. Vĩnh viễn nhớ kỹ những món ngon huynh đã mua cho muội. —— Na Nhi.
Nhìn tờ giấy này, cả người Đường Vũ Lân trở lên đờ đẫn.
Na Nhi từ khi tới nơi này, tuy rằng mang đến sự gánh vác không nhỏ, nhưng cũng mang đến nhiều tiếng cười, niềm vui cho ngôi nhà này.
Có muội muội, Đường Vũ Lân không có thêm biết bao niềm vui, mỗi khi hắn nhìn Na Nhi ăn đồ ăn do tiền hắn kiếm được, trong lòng rất thỏa mãn.
Nhất là khi Na Nhi nhìn hắn cười vui vẻ
- Tại sao có thể, Na Nhi, tại sao muội có thể cứ như vậy đi rồi? tại sao muội có thể? Coi như là muội tìm được người nhà, cũng không thể cứ như vậy rồi đi được! Muội không thể đi.
Đường Vũ Lân vội vã chạy, Lang Nguyệt gọi hắn lại nhưng không được, cũng theo hắn chạy ra khỏi nhà.
- Na Nhi ——, Na Nhi ——
mang theo tiếng khóc nức nở tiếng gọi ầm ĩ vang vọng, Đường Vũ Lân chạy như điên dại. Ánh mắt liên tục liếc nhìn tìm kiếm mái tóc bạch kim.
Dựa vào tường, những giọt nước mắt theo khuôn mặt tuột xuống, Na Nhi ôm thật chặt trong lòng cái gì đó đã cũ kĩ, đó chính là một con búp bê vải.
Đó là tiền công tháng thứ nhất của Đường Vũ Lân mua cho cô. Búp bê vải ánh mắt cũng là màu tím, so với Na Nhi giống nhau như đúc, tóc là do Đường Vũ Lân mua thuốc nhuộm, nhuộm thành màu bạc.
Trong suy nghĩ của cô, không ngừng hiện ra những hình ảnh về hắn.
Khi cô đi cùng với hắn, hắn luôn luôn tươi cười, nghĩ hết biện pháp này, biệp pháp kia dỗ cô bé hài lòng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!