Cỏ nhỏ thân rắn thượng cũng xuất hiện rồi dần dần biến hóa, màu vàng trên người nó cũng dần dần biến thành màu vàng, càng lúc càng rực rỡ.
Từng vạch màu kim tuyến của nó từ phần đuôi hướng về phía trước, cơ thể kéo dài ra khoảng 8cm, tất cả kim tuyến trên đầu nó hội tụ lại, cuối cùng ngưng tụ tại trên trán một điểm, một khối nhỏ chừng hạt gạo lân phiến cũng theo đó biến thành màu vàng.
Ánh mắt mờ tối ban đầu dường như cũng trở nên trong suốt hơn vài phần.
Nóng quá, nóng quá đi!
Đường Vũ Lân cũng không biết trên người mình đã xảy ra chuyện gì, hắn hiện tại, cũng chỉ có thể cảm giác được sự nóng cháy mãnh liệt, cảm giác như đang bị cái gì đó thiêu đốt, không nói ra được thống khổ.
Không trải biết qua bao lâu thời, nóng rực dần dần hạ thấp, nhưng tê dại ngứa ngáy xuất hiện ở tứ chi cơ thể, tựa như có muôn vàn nhánh tiểu trùng tử bò ra ngoài.
Đường Vũ Lân đau đớn muốn kêu to thành tiếng, thế nhưng, hết lần này tới lần khác không phát ra được một chút âm thanh, hắn lại bắt đầu nhớ lại lúc trước nóng rực.
Đau khổ kịch liệt dằn vặt hắn, nhưng đầu óc lại tỉnh táo rõ ràng, trong thân thể mỗi một chỗ đau nhói, hắn đều có thể rõ ràng cảm giác được.
Nếu mà trước đây vị truyền linh tháp kia giúp hắn khảo nghiệm qua tinh thần lực, Liền sẽ phát hiện, tinh thần lực của hắn đau khổ kịch liệt, từng điểm từng điểm nhe nhói...
Thần trí bắt đầu mơ hồ, đau đớn trên người cũng theo đó từ từ rút đi, Đường Vũ Lân lúc này cũng đã ý thức mọi thứ, y phục trên người hắn, đã hoàn toàn bị ướt đẫm mồ hôi. Màu vàng hoa văn lộ lúc này đây cũng không biến mất, mà lặng yên hiện chìm.
Lam Ngân Thảo như thủy triều rút đi, cỏ nhỏ xà bò đến Đường Vũ Lân chui vào lòng bàn tay, trên trán nó có khối màu vàng lân phiến cũng khôi phục như thường, dần dần thân thể cũng một lần nữa trở nên ảm đạm không ánh sáng.
Khi Đường Tư Nhiên hào hứng chạy về nhà thì, lại bị Na Nhi chắn ngoài cửa.
- Ca Ca đang dung hợp hồn, nên ba ba không thể đi vào.
Na Nhi kiên định nhìn Đường Tư Nhiên.
Đường Tư Nhiên ngẩn ngơ, thất thanh nói:
"Con nói cái gì? Hắn đã dung hợp?"
Na Nhi gật đầu:
- Ca ca nói, không muốn để cho ba ba và mẹ khó xử.
Đường Tư Nhiên lảo đảo lui về phía sau vài bước, thất thần ngồi xuống ghế sát Na Nhi
Hắn đầm nhiều phát vào đầu của mình:
- Đường Tư Nhiên, vì sao ngươi không dám đối mặt với hiện thực, vì sao ngươi lại nhu nhược như vậy. Là do ngươi nhu nhược, đã hại đứa bé này!
Đột nhiên, hắn chợt ngẩng đầu:
- Na Nhi, Lân Lân dung hợp hồn bao nhiêu lâu rồi?
Na Nhi nói:
"Sau khi b aba đi không bao lâu đã bắt đầu ạ."
Đường Tư Nhiên ngạc nhiên:
- Vậy chưa có có động tĩnh gì sao? Theo lý thuyết, dung hợp thời gian dài như vậy, hẳn là đã hoàn thành, chúng ta nhanh vào xem.
Na Nhi do dự một chút, sau đó mới gật đầu.
Khe khẽ mở cửa, Đường Tư Nhiên liếc mắt liền thấy, Đường Vũ Lân ngã xuống giường.
- Lân lân!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!