Khóc đúng là phương pháp giải tỏa tâm trạng tốt nhất, khi Đường Vũ Lân nước mắt dính ướt đầu vai vạt áo Na Nhi thì tiếng khóc dần dần tắt.
- Na Nhi, có phải ta rất nhu nhược?
Đường Vũ Lân ngẩng đầu, xoa nước mắt, nhìn Na Nhi hỏi.
Na Nhi lắc đầu liên tục.
Đường Vũ Lân nhìn hồn trong tay, thảo xà bé nhỏ ở hồn cầu bên trong không nhúc nhích.
- Na Nhi, muội đi ra ngoài trước sao?. Ta muốn dung hợp hồn.
Đường Vũ Lân buồn bã nói.
Na Nhi chần chờ một chút:
- Thế nhưng, cái này không phải là không tốt sao?
Đường Vũ Lân cười khổ nói:
- Ba mẹ phải nuôi sống chúng ta đã không dễ dàng, ta không đỡ đần được lại tăng gánh gặng, ba ba mới vừa nói phải giúp ta xoay sở tiền một lần nữa mua hồn, thế nhưng, nhà chúng ta vốn cũng không có tiền, không có khả năng nên ta không thể để cho ba mẹ lại thêm gánh nặng.
Nó tuy rằng không tốt lắm, nhưng cuối cùng cũng là hồn, chí ít có thể làm cho ta lên đến chức Hồn Sư. Ta dung hợp nó, ba ba cũng sẽ không bởi vì ta mà phải làm khó.
Na Nhi xót xa nhìn hắn:
- Ca ca...
Đường Vũ Lân nhoẻn miệng cười:
- Ta không sao. Coi như là giấc mộng đi? Có thể, rèn sư quả thực mới đúng là nghề thích hợp nhất với ta.
Đường Vũ Lân tươi cười nhưng trong lòng hắn chứa đầy vết thương, đó là một hào hiệp, bất đắc dĩ, thoải mái, lạc quan rồi lại ẩn sâu bi thương trong nụ cười.
Đưa mắt nhìn Na Nhi ra khỏi phòng, Đường Vũ Lân cắn môi một cái, lần thứ hai nhìn về phía thảo xà nhỏ bé, trong lúc nhất thời, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Hắn biết, dung hợp cái hồn này, sợ rằng mình suốt đời đều không có duyên trở thành cường đại Hồn Sư nữa, thế nhưng, không dung hợp nó, đâu có thể làm gì khác?
Đặt tay vào hồn cầu, nhẹ nhàng chạm vào thảo xà hồn, bản thân hồn cũng không phải là thực thể, nhất là loại hồn tầng thấp này.
Ngón tay buông lỏng đi qua thân thể thảo xà bé nhỏ, tựa như không cảm nhận được cái gì, vòng lại dựng lên, mặc dù chỉ là hư ảo hình thái, lại quấn vào ngón tay Đường Vũ Lân, thậm chí còn vô cùng thân thiết phun ra phân nhánh đầu lưỡi, dường như đang liếm mút tay hắn.
Đưa tay đưa đến trước mặt mình, Đường Vũ Lân có thể thấy rõ, thảo xà cặp kia có màu rám nắng đôi mắt nhỏ, ánh mắt nó đục ngầu vô thần, có chút mê võng, hình như cũng có chút sợ hãi.
Nó cũng là có sinh mạng mà? nếu như mình không chọn cùng nó dung hợp, 24 tiếng đồng hồ sau đó, nó vĩnh viễn tiêu tán.
Vũ Hồn phế xứng với tàn thứ phẩm phế, dường như cũng rất tướng ứng, Đường Vũ Lân tự giễu cười cười, cuốn bàn tay, điều đông thể nhu hòa hồn lực trong cơ thể, lóe ra nhạt màu lam nhạt quang vựng Lam Ngân Thảo, từ trong lòng bàn tay chậm rãi chui ra.
Xuất phát từ bản năng, thảo xà lập tức liền cảm nhận được sự tồn tại của Lam Ngân Thảo, bám lấy ngón tay Đường Vũ Lân leo lên, rất nhanh đã bò đến giữa Lam Ngân Thảo.
Lam Ngân Thảo bỗng có ánh sáng nhu hòa trong nháy mắt trở nên cường thịnh hẳn lên, hóa thành lam sắc tia sáng quấy tròn bay lên, thảo xả cũng tản ra màu nhàn nhạt vàng đất hòa lẫn
Đây là lần đầu tiên Đường Vũ Lân dung hợp hồn, thế nhưng trong lớp học Lâm Tích mộng đã sớm giảng thuật cho học trò quá trình dung hợp hồn cũng như cảm giác dung hợp như thế nào
Một ý niệm truyền vào trong đầu Đường Vũ Lân, đó là một loại suy nghĩ mang theo chút thân thiết cùng sợ hãi, rồi lại tràn ngập cảm giác.
Đường Vũ Lân mở rộng cửa lòng, đón nhận nó.
Nhất thời, trong lòng bàn tay hắn, Lam Ngân Thảo bắt đầu nhanh chóng xuất hiện biến hóa, trong cơ thể, hồn lực cũng theo đó ùa ra.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!