Chương 15: Thập Cấp

Vô số điểm sáng màu xanh từ bốn phương tám hướng hội tụ mà đến, lặng yên không tiếng động chui vào thân thể, thấm vào tất cả.

Đường Vũ Lân cảm thấy ngâm mình vào một mảnh màu xanh nhạt hải dương, vô số thanh âm rất nhỏ gọi mình, bao dung lấy mình.

Lam Ngân Thảo có hương thơm đặc chưng dường như đầy rẫy tại thân thể, trên mỗi ngõ ngách, bên trong đan điền hồn lực hình thành dòng nước ấm cũng theo đó thư triển ra.

Đường Vũ Lân nhận thức rõ, tất cả rồi cũng biến thành lam sắc, kỳ dị lam sắc. Cả người mỗi khắp ngõ ngách, đều tràn đầy mùi vị Lam Ngân Thảo.

Trên trán, nhàn nhạt màu vàng quang văn nổi lên, như trước bày biện ra hình lưới dáng dấp xuống phía dưới kéo dài tới, lan tràn đến toàn thân, lại chậm rãi thu hồi.

Ngồi ở chỗ kia, hắn giống như là một vật sáng, bỗng nhiên tản ra nhàn nhạt lam sắc, bỗng nhiên tản ra nhàn nhạt màu vàng.

Sáng sớm.

- Lân Lân, Lân Lân...

Lang Nguyệt lo lắng gọi xung quang.

Khoanh chân ngồi tại bên trong vườn hoa nhỏ, Đường Vũ Lân thân thể giật giật, chậm rãi từ suy tưởng đến tỉnh táo lại. Sương sớm dính ướt vạt áo của hắn, nhưng thời khắc này, hắn lại cảm thấy toàn thân có dũng khí không nói ra được.

- Lân Lân, Lân Lân...

Lang Nguyệt tiếng gọi ràng truyền đến.

- Mẹ, con ở chỗ này.

Đường Vũ Lân vội vàng lớn tiếng đáp, từ trên sân cỏ đứng dậy chạy raphía ngoài.

Thân thể dường như trở nên càng thêm nhẹ nhàng, Đường Vũ Lân vừa chạy, vừa gọi mẫu thân.

- Hài tử này, sao lại chạy ra ngoài, ta lo quá.

Lang Nguyệt thấy nhi tử, cuối cùng cũng nhẹ người.

- Mẹ, con sai rồi. Con tại vườn hoa nhỏ suy tưởng, hình như đột phá đến thập cấp rồi ạ.

Đường Vũ Lân tuy rằng vẫn không thể khẳng định, nhưng thân thể thay đổi, cùng cảm giác đều nói cho hắn biết, hắn hồn lực hẳn là đột phá.

Lang Nguyệt ngẩn người, cúi đầu nhìn về phía nhi tử, Đường Vũ Lân đã cao đến bả vai bà, trên người mặc dù có chút non nớt, nhưng da dẻ oánh nhuận, đôi mắt to cũng đặc biệt có thần thái.

- Đối với mẹ mà nói, con bình an mới là chuyện quan trọng nhất. Chúng ta về nhà, mẹ làm cho con điểm tâm.

Hôn lên trán nhỉ tử một cái, Lang Nguyệt kéo tay hắn hướng về phía nhà mình.

- Đột phá?

Khi Đường Tư Nhiên biết được nhi tử có có thể đột phá, cao hứng kêu lên.

"Con đã đột phá, ngày hôm nay đi học viện thử lại một chút, cần chắc chắn là thật. Ngày mai ba ba liền dẫn con đi mua hồn."

- Ba ba muôn năm!

Đường Vũ Lân hưng phấn kêu lên.

- Na Nhi, muội làm sao vậy? Không vui cho ca ca sao?

Đường Vũ Lân một bên nhảy nhót lấy, lại đột nhiên phát hiện, hôm nay Na Nhi dường như có chút khác biệt. Thường ngày có điểm tâm ngon, cô bé sớm đã gặm lấy gặm để, nhưng nàng hôm nay, lại ngồi ở chỗ kia có chút đờ ra, bản thân hưng phấn cũng không có truyền được đến người cô.

- Muội không sao. Ca ca, chúc mừng người nha.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!