Chương 11: Kỳ Tích Phục Hổi

- Không được, dù như nào đi nữa cũng không để cho Mang Thiên đưa Lân Lân đến đó!

Lang Nguyệt nghẹn ngào nói. Vì không để cho hai đứa bé phía ngoài nghe, bà đã vô cùng khắc chế tâm trạng của mình.

Nghe Lang Nguyệt nói, Đường Tư Nhiên không khỏi đau lòng, hắn trầm mặc.

- Không trải qua mưa gió không thể có thành công? Không ai có thể dễ dàng thành công. A Nguyệt, Lân Lân chịu khổ, ta cũng đau lòng. Thế nhưng, nếu hắn hiện tại không chịu khổ, như vậy, lớn lên có thể sẽ càng khổ nhiều hơn.

- Ngày mà ta tìm được Mang Thiên, ta thấy hắn nhiệt tình nhận học trò. Thân là một người bậc thầy cấp rèn sư, hắn có tính cách cao ngạo, có thể nhận sự công nhận của hắn, nàng biết con trai của chúng ta ưu tú như nào không? Hài tử khiến cho ta vô cùng ngạc nhiên và mừng rỡ.

- Trước khi tan làm trở về, Mang Thiên hồn đạo truyền tin cho ta, hắn nói cho ta biết, con trai của chúng ta là thiên phú trời sinh, trời sinh thần lực, sức mạnh thậm chí có thể sánh ngang những thành niên nam tính. Càng đáng quý chính là, Lân Lân muôn phần kiên trì.

Lân Lân có Vũ Hồn Lam Ngân Thảo, thời gian tới trở thành một Hồn Sư cường đại khả năng là cực kỳ bé nhỏ, thế nhưng, nếu mà hắn có thể trở thành một người rèn sư ưu tú, chí ít suốt đời đều có thể không lo áo cơm. Hài tử cũng không có nhát gan, chúng ta làm phụ mẫu, làm sao có thể nhát gan đây?

Chúng ta cần hỗ trợ hắn, cổ vũ hắn. Hơn nữa, ta cũng tin tưởng, Mang Thiên là bậc thầy rèn sư cấp sáu sao, hắn nhận dạy đệ tử nhất định có phương pháp chính đáng, sẽ không làm tổn thương tới hài tử.

- Chúng ta hãy để cho Lân Lân thử xem được không?

Nếu mà thân thể con thật sự có khả năng bị thương tổn, vô luận như thế nào, ta sẽ là người đầu tiên ngăn cản hắn tiếp tục học.

Lang Nguyệt cuối cũng cũng chịu thỏa hiệp, bà ý thức rõ ràng, trượng phu cũng giống như mình rất thương yêu nhi tử, hơn nữa Đường Tư Nhiên nói rất có đạo lý.

Khi hai người một lần nữa trở lại phòng khách thấy Đường Vũ Lân ngồi ở bàn ăn, một bên dùng sức nuốt thức ăn, một bên cười híp mắt nhìn Na Nhi Na Nhi thì có chút vụng về, từng ngụm, từng ngụm đút cơm cho Lân Lân.

Tình cảnh này khiến Đường Tư Nhiên cùng Lang Nguyệt không khỏi bất ngờ, hai thiên thần nhở bé ngồi ở chỗ kia, cùng ngọn đèn chiếu rọi xuống, hiện ra một hình ảnh cực kỳ hài hòa

Đường Tư Nhiên lẩm bẩm thấp giọng nói:

- Chúng ta thu dưỡng đứa bé này nhé? hai đứa bé cùng nhau lớn lên, đối với Lân Lân có nhiều trợ giúp.

- Vâng

Lang Nguyệt mỉm cười.

Một bữa cơm gia đình tràn đầy ấm áp diễn ra, bầu không khí đột nhiên kết thúc khi lượng cơm Đường Vũ Lân cùng Na Nhi ăn càng ngày càng lớn khiến phu thê Đường Tự Nhiên lo lắng.

Nuôi hai đứa bé, bọn họ phải đối mặt vấn đề hiển nhiên là hai đứa nhỏ có thể ăn không đủ no.

Bữa cơm sau đó, Lang Nguyệt cùng Đường Tư Nhiên thương lượng một chút, sau đó, quyết định mình cũng đi ra ngoài tìm việc làm, chỉ dựa vào một mình tiền lương của Đường Tư Nhiên, trong nhà thật sự có chút khó khăn.

- Na Nhi, muội xem, đây chính là Vũ Hồn của ta.

Đường Vũ Lân có chút khó khăn khi giơ tay lên, trong lòng bàn tay xuất hiện những đốm nhỏ màu xanh nhạt chậm rãi chui ra, mang theo nhàn nhạt tia sáng màu xanh, đồng thời tỏa ra năng lượng.

Na Nhi có chút ngạc nhiên

"Ca ca, muội sau này cũng sẽ có Vũ Hồn sao?"

Đường Vũ Lân nói:

- Đương nhiên sẽ có! Bản thân mỗi người đều có Vũ Hồn, chờ muội sáu tuổi, sang năm cũng có thể đi thức tỉnh rồi. Ta rất mệt, ta muốn ngủ. Muội cũng đi ngủ sớm một chút nhé.

Vừa nói, hắn đã ngả cả người vào giường mình, một lát sau nhịp thở cũng đã đều đều.

Na Nhi ngơ ngác nhìn hắn, nỗ lực muốn hồi tưởng một ít gì đó, thế nhưng, trong đầu mơ hồ, cái gì cũng nghĩ không ra.

Nằm ở trên giường, cô bé cũng bất tri bất giác liền ngủ từ lúc nào không hay.

Đêm khuya vắng người, Đường Tư Nhiên đi đến phòng của Đường Vũ Lân cùng Na Nhi, cánh cửa yên lặng, ông đi tới bên giường nhi tử và ngồi xuống, lấy bình thuốc Mang Thiên đưa cho Lang Nguyệt. Sau đó kéo tay áo nhi tử lên, từ từ xoa thuốc

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!