Thành Nhật Nguyệt Liên Bang Đông Hải là một thành nhỏ, tiếp giáp biển rộng.
Ngày hôm nay trong thành đặc biệt náo nhiệt, mỗi năm một lần đến ngày thức tỉnh.
Những người trên Đấu La Đại lục, đều có một loại là Vũ Hồn tồn tại. Vũ Hồn là một bộ phận thân thể bọn họ, có thể là bất kỳ động vật gì, thực vật hoặc là đồ vật. Khi sáu tuổi, thông qua nghi thức thức tỉnh, là Vũ Hồn có thể tự mình tỉnh lại.
Mỗi năm một lần ngày thức tỉnh chính là thời kỳ Vũ Hồn tỉnh lại.
Nếu mà Vũ Hồn là một cái cuốc, như vậy, năng lực cày ruộng của người này sẽ mạnh hơn người khác một phần. Nếu mà Vũ Hồn là một loại động vật, nói không chừng người này liền có thể có được một chút khả năng của loại động vật này. Bởi vậy, Vũ Hồn sớm đã trở thành một hiển diện quan trọng.
Quan trọng hơn là, mọi người càng đang mong đợi có hồn lực xuất hiện, hồn lực là một loại năng lượng cùng Vũ Hồn phát triển, bản thân mỗi người đều có Vũ Hồn, nhưng trong một ngàn người, cũng chưa chắc có một người có thể hiện ra Vũ Hồn kèm theo hồn lực.
Hồn lực giống như là tương lai, giống như là sức mạnh, thời điểm xuất hiện Vũ Hồn kèm hồn lực, có thể thông qua tu luyện hồn lực Vũ Hồn tự mình tăng lên, từ trăm ngàn năm qua trên thành Đấu La Đại Lục vẫn luôn có nghề cao quý, Hồn Sư.
Cho nên, cho dù là xuất thân dân chúng thông thường, cũng đang mong đợi con của mình có thể khi sáu tuổi đến ngày ngày thức tỉnh Vũ Hồn thức tỉnh đồng thời xuất hiện hồn lực, vậy có thể sẽ thay đổi con cái suốt đời, thậm chí làm cho cả gia đình được hưởng lợi.
Hôm nay, Đường phố trước Học viện Hồng Sơn, sáng sớm cũng đã chen chúc không chịu nổi, phụ huynh khắp nơi đều mang theo con mình tới tham gia thức tỉnh.
- Ba ba, ngươi nói Vũ Hồn của con sẽ là cái gì?
Mới vừa đầy sáu tuổi thằng bé nhảy nhót nhìn cha của mình, nó thích nghe nhất, chính là ba ba nói cho nó chuyện xưa liên quan tới Hồn Sư. Trong đôi đôi mắt to xinh đẹp tràn đầy ước mơ.
Thằng bé có một cái đầu tóc ngắn màu đen, vóc người so với trẻ con cùng lứa hơi cao một chút, thằng bé này một đôi mắt to trắng đen rõ ràng, lông mi dài ngay cả nhiều cô bé còn sợ thua. Quần áo tuy rằng bình thường, nhưng tướng mạo xuất chúng, rất dễ khiến mọi người chú ý.
Ba thằng bé là một người đàn ông trung niên tướng mạo, vóc dáng, vóc người thông thường, tất cả nhìn qua như vậy đều là bình thường.
- Ba ba cũng không biết, cái này phải xem vận may.
Ông trong lòng thầm nghĩ, ngày thức tỉnh kỳ thực cũng là một cái ngày quyết định, phân chia thời kì cuộc sống. Bản thân có hay không có hồn lực, đời người chắc chắn được quyết định. May là, hiện ở thời đại này, dù cho không thể trở thành Hồn Sư, bản thân có khả năng cũng có tương lai tốt.
- Ta nhất định sẽ có hồn lực đúng hay không?
trong mắt thằng bé xinh đẹp tràn đầy khao khát.
Phụ thân xoa đầu của hắn, mỉm cười nói:
- Bất luận con có hay không hồn lực, ba ba đều yêu con.
Bên trong học viện, không ngừng phụ huynh mang theo con đi tới, đại đa số, đều là cụt hứng hoặc là dáng vẻ than thở.
Thỉnh thoảng có một đứa hân hoan nhảy nhót, không cần hỏi, đó nhất định là nó Vũ Hồn xen có hồn lực xuất hiện, cũng lập tức sẽ thu hút ánh mắt mọi người xung quanh, mang theo ánh mắt hâm mộ và ghen tỵ.
Theo thời gian trôi qua, ánh mặt trời cũng càng ngày càng gay gắt, hưng phấn của thằng bé khôi ngô cũng theo đó hạ xuống rất nhiều.
- Đường Vũ Lân!
một người lão sư bên trong học viện Hồng Sơn đi ra, nhìn bảng trong tay gọi lên một cái tên.
- Ta ở chỗ này!
thằng bé khôi ngô liền mở to hai mắt nhìn, nhảy dựng lên.
Đường Tư Nhiên cũng mừng rỡ, nhìn con trai hưng phấn, bàn tay nhỏ bé của nó lôi kéo đi tới.
- Đi theo ta.
Có lẽ là ngày thức tỉnh làm việc nhiều lắm, lão sư lộ ra có chút hờ hững, xoay người đi ở phía trước. Đường Tư Nhiên mang theo Đường Vũ Lân vội vàng theo sau.
Đi trên đường nhỏ ở học viện, Đường Vũ Lân hưng phấn mà nhìn hết thảy chung quanh, đối với hắn mà nói, hết thảy đều là như vậy mới lạ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!