Dịch giả: Tiểu Băng
Cái giường tầng còn lại, giường bên dưới đã bị đập vỡ, chính là giường của Chu Trường Khê.
Đường Vũ Lân nhặt đồ xong, leo thẳng lên giường trên, sau đó quay đầu, lạnh lùng nhìn Chu Trường Khê.
"Ngươi đứng dậy!" Chu Trường Khê khẽ gầm lên.
Đường Vũ Lân lạnh lùng: "Cút!"
"Ngươi..." Chu Trường Khê giận dữ, muốn xông tới.
"Đừng có nóng, quên vừa rồi Long chủ nhiệm nói cái gì hả? Sau này không muốn thành Cơ Giáp Sư hả?" tiếng Vân Tiểu từ giường bên kia vọng qua.
Chu Trường Khê hít thở dồn dập. Đường Vũ Lân giơ tay, gỡ luôn miếng ván vỡ của cái giường ném ra ngoài, cả cái giường bên dưới, không còn lại cái gì.
"Là phòng này a!" Bên ngoài có tiếng người, rồi một người trung niên mặc đồ đồng phục mang một tấm ván giường mới đi vào.
Ông ta liếc qua đám thiếu niên, cười hắc hắc, "Được nha! Nhập học ngày đầu tiên đã đánh nhau, mấy nhóc có tiền đồ đó! Có bản lĩnh đánh tiếp đi. Tấm ván giường này, giá một vạn đồng một cái, tha hồ mà đánh! Đánh hỏng nhiều nhiều vào, ta mới có nhiều tiền thưởng." ông ta khẽ vung tay, tấm ván gỗ bay tới, rơi xuống khung giường cực kỳ chính xác, không lệch chút nào.
Một vạn đồng?
Đường Vũ Lân lập tức mở to mắt. Đây chỉ là một tấm ván gỗ thôi!
"Lão sư, bọn ta có thế ra ngoài tự mua không?" Đường Vũ Lân vội hỏi.
Người kia hừ lạnh, "Ngươi coi học viện là nhà ngươi à? Phá hư của công, là trọng tội của học viện. Ngươi chính là Đường Vũ Lân đúng không, cửa sổ, giường chiếu, sửa vách tường, tổng cộng ba vạn bốn ngàn đồng, mau tới Phòng Giáo Vụ mà nộp."
Ba vạn bốn ngàn đồng? Đường Vũ Lân choáng váng, hắn rèn ba năm mới để dành được có ba vạn thôi đó! Đắt quá.
Chu Trường Khê nằm xuống giường luôn, không lên tiếng.
Đường Vũ Lân bối rối, làm sao bây giờ? Ba vạn bốn ngàn đồng, ba vạn bốn ngàn đồng lận!
"Ta là Tạ Giải!" Thiếu niên lạnh lùng đứng trước mặt Đường Vũ Lân, lạnh lùng nói.
"Không cần, cám ơn." Đường Vũ Lân theo bản năng trả lời.
"Không, không cần, cám ơn..." Tạ Giải khó hiểu, không cần cám ơn… là sao?
Nghiến răng nghiến lợi: "Ý của ta là muốn nói cho ngươi biết, tên của ta là Tạ Giải."
Đường Vũ Lân giật mình, ngẩng đầu lên nhìn. Ừ, nó đã nhận ra, đây chính là cái kẻ nó đã va vào ở ga tàu Hồn Đạo.
"Thì sao?" Đường Vũ Lân lạnh nhạt hỏi.
Trong mắt Tạ Giải hàn quang lập loè, "Đi với ta ra ngoài học viện đánh tiếp!"
Trong lòng hắn rất không chấp nhận, hắn nghĩ mãi mà không thông, tại sao với thực lực của mình, mà lại thua một tên có Võ Hồn Lam Ngân Thảo? Cái tên này đấm rất nặng tay, mà mọi chuyện thì tới giờ hắn vẫn còn chưa hiểu lắm, dù sao thì từ nhỏ đến lớn, hắn đều chưa bao giờ bị người ta đánh nặng như vậy.
Nhưng, hắn không thể không cố kỵ Long Hằng Húc.
"Cút!" Đường Vũ Lân nổi giận. Vừa mới dùng chữ này cho Chu Trường Khê, giờ dùng cho Tạ Giải.
"Ngươi nói cái gì?" Tạ Giải lập tức nổi giận.
Đường Vũ Lân hai mắt rực lửa, "Các ngươi chưa ăn hiếp người ta đã hả? Ba vạn bốn ngàn đồng đó, ngươi có biết ba vạn bốn ngàn đồng đối với nhà ta là nghĩa gì không? Nếu ngươi muốn chết, để ta thành toàn cho ngươi. Cùng lắm thì ta không học nữa."
"Ngươi là đang bận tâm cái này?" Tạ Giải ngẩn người, hắn chưa bao giờ có khái niệm về tiền, ba vạn bốn ngàn đồng, thì sao?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!