- Nếu đồn không có việc gì lớn thì sẽ tới. Đại Quan Khẩu cũng có Phòng an ninh, số người tới lễ nhiều nên khó tránh khỏi có một số tên trộm vặt, thi thoảng phải cảnh cáo. Dân chúng kiếm tiền không dễ, bọn họ thành tâm tới lễ bái thì phải để bọn họ vui vẻ ra về mới được.
Triệu Quốc Đống không biết từ lúc nào đã coi đối phương như một người bạn nên nói chuyện khá vui vẻ.
Người đàn ông trung niên gật đầu nói:
- Đúng thế, làm cảnh sát cũng không dễ. Nhưng dân chúng thấy cảnh sát làm tốt hay không đó là các cậu có thể làm cho bọn họ sống yên ổn không. Yêu cầu cũng không cao.
- Những lời này nghe ra thì không có yêu cầu cao, nhưng thực tế lại không đơn giản.
Triệu Quốc Đống lắc đầu nói:
- Lấy một ví dụ đơn giản, một người bị trộm khi về nhất định sẽ kêu than, rất nhanh sẽ truyền khắp xung quanh. Cảnh sát nếu muốn lấy lại ấn tượng thì có lẽ phá mười vụ án cũng không bù lại được.
Rất đơn giản, quần chúng rất thực tế, bọn họ chỉ chú ý đến chuyện xảy ra đối với mình, tự động quên những thứ không quan hệ tới mình.
Hơn nữa thứ tốt thường không nhớ, nhưng chạm vào lợi ích của họ thì mười năm sau bọn họ vẫn nhớ kỹ.
- Ha ha, cậu công tác được bao lâu mà nghe đầy cảm xúc như vậy?
- Tôi khi học ở trường cảnh sát thì đi thực tập ở phòng Trị an huyện hai tháng. Sau khi tốt nghiệp lại thực tập ở Đồn công an nội thành An Đô, sau đó được phái về Đội cảnh sát hình sự huyện công tác gần năm, sau đó phái tới Đồn công an Giang Miếu công tác năm tháng.
Thời gian mặc dù không lâu nhưng kinh nghiệm không ít.
Triệu Quốc Đống có chút đắc ý nói.
- Ồ, cậu tốt nghiệp trường cảnh sát tỉnh sao? Sao làm ở Đội cảnh sát hình sự một năm lại phái xuống Đồn công an?
Người đàn ông trung niên có vẻ hiểu chút ít về hệ thống công an.
- Đồn công an Giang Miếu là Đồn công an lớn nhất ở nông thôn của Giang Khẩu và luôn thiếu người. Nhà tôi lại ở Giang Miếu nên được điều về.
Triệu Quốc Đống giải thích qua quít.
- Nhà cậu ở Giang Miếu?
Người đàn ông trung niên nói.
- Coi như là vậy, bố mẹ tôi ở Nhà máy dệt An Đô.
- Ồ, Nhà máy dệt à. Bảo sao tôi thấy giọng của cậu không giống người ở đây, chẳng qua coi nhưng cũng là như vậy. Nhà máy dệt ở đây cũng được 30 năm, khi tôi nhập ngũ thì nhà máy này xây dựng chưa được bao lâu.
- Vâng, coi như tròn 30 năm.
Triệu Quốc Đống nhìn người đàn ông trung niên rồi nói:
- Anh tới đây một mình sao?
- Ừ, tôi vừa được về nên muốn về xem. Nhân lúc chưa chính thức đi làm nên có chút thời gian rảnh nên một mình đi dạo.
Người đàn ông trung niên nói:
- Ở quê bây giờ không còn mấy người, tôi đi một chuyến mà chỉ toàn được mời rượu.
- Ha ha, đây là đương nhiên mà, bạn bè cũ gặp mặt phải náo nhiệt mới đúng.
Triệu Quốc Đống nhìn xung quanh rồi nói:
- Ông anh nếu không chê thì trưa nay chúng ta cùng nhau ngồi ăn một chút.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!