Khổ cực hơn một tháng trời ở Mông Cổ, Sơn Tây rốt cuộc Lưu Mãnh cũng trở về, hắn nhanh chóng cảm nhận được biến hóa bên trong đồn.
Đầu tiên là bên hông sếp Khâu và sếp Liêu đều có gắn máy nhắn tin, hơn nữa còn là loại hiện chữ tiếng Trung đắt tiền nhất.
Theo hắn biết thì loại này phải tầm ba, bốn ngàn một cái; một điều nữa là vinh dự nhân viên ưu tú Giang Miếu vốn mình đã nắm chắc thì lại rơi xuống đầu Triệu Quốc Đống, điều này khiến cho trong lòng Lưu Mãnh rất là buồn bực.
Điều khiến Lưu Mãnh uất ức nhất chính là vụ án trộm hàng loạt trâu ở đại quan khẩu năm trước không ngờ đã phá được, hơn nữa còn liên quan đến Thổ Lăng lẫn Giang Miếu! Không kể những vụ án đã bị phá ngoài khu quản lý thì hiện có 5 người đang bị tạm giữ thẩm vấn, xem bộ dạng thì đều không có vấn đề.
Phá án là chuyện tốt, vấn đề là người phá án này lại không có bất cứ quan hệ nào với chịu trách nhiệm phá án là hắn, mà nhận công lãnh thưởng là Triệu Quốc Đống.
Ngay cả Hạ Hồng Hải cũng nói có khả năng cả huyện lẫn cục đều sắp khen thưởng, điều này không thể nghi ngờ là một sự khiêu chiến lớn nhất đối với quyền uy phá án của mình ở Giang Miếu.
Triệu Quốc Đống rất mẫn cảm đã cảm nhận được thái độ của Lưu Mãnh đối với mình đã thay đổi, từ sau khi Lưu Mãnh trở về thì sắc mặt đều không mấy khi tốt, mà ngay cả Khâu Nguyên Phong khi bố trí công tác đều có vẻ xa cách.
Triệu Quốc Đống cười thầm trong lòng, Lưu Mãnh vốn lòng dạ hẹp hòi, lúc này thấy bản thân có vẻ yếu kém nên chắc chắn trong lòng không vui vẻ gì nhưng lại chẳng có cách nào bộc lộ ra.
Triệu Quốc Đống đều cố gắng tránh tiếp xúc với Lưu Mãnh, hắn hiểu rõ loại người như Lưu Mãnh sẽ có cái nhìn với mình.
Mày muốn thay đổi cái gì thì rất khó khăn, trừ phi mày có được quyền lực áp chế tuyệt đối hắn hoặc biến thành người lãnh đạo trực tiếp của hắn, còn không thì lòng thù địch vĩnh viễn khó có thể tiêu trừ.
Đương khi Triệu Quốc Đống lo lắng công trình nhà máy xảy ra vấn đề thì, công trình sân bóng Đăng Quang lại dẫn đầu khởi công, sự kiện này khiến tâm trạng của Triệu Đức Sơn còn xuống thấp hơn nữa.
Bãi khai thác các vốn đã có mấy đống thì chỉ trong vòng hai ngày đã bị hơn mười máy kéo kéo đi hơn phân nửa, điều này làm cho Triệu Đức Sơn vừa mới hớn hở mặt mày liền méo cả mặt.
Lúc trước không nhất định bất cứ lúc nào cũng phải đủ cát cho công trình mà cứ ấn theo tiến độ tiêu hao, số cát tích lũy hơn mười ngày chẳng qua cũng chỉ có thể chống đỡ ba, năm ngày.
Tuy nói giai đoạn trước dùng số lượng khá lớn nhưng giai đoạn sau cũng không phải chỉ vài công nhân là có thể ứng phó được.
Việc mua sắm các loại công cụ, xe goòng, sàng cát... cộng thêm tuyển dụng nhiều công nhân sàng cát thì cần một khoản chi không nhỏ, nhất là một tháng đã sắp qua, cũng đến lúc phải tính tiền lương cho công nhân, chứ nếu đợi đến lúc bên công ty kiến trúc kết toán sổ sách thì ít cũng phải mất hai tháng.
Triệu Quốc Đống cũng rất lo lắng về chuyện này, Triệu Quốc Đống cũng không dính dáng gì tới một loạt tiền thưởng từ những vụ án lục hại.
Theo hắn thấy thì số tiền nhỏ này có cầm cũng chẳng có ý nghĩa gì, thà tặng cho nhóm dự bị hai ba trăm đồng để mua tấm lòng của đám này thì khi đó mình có khai triển công tác cũng thoải mái và thuận lợi hơn nhiều, dù cho Lưu Mãnh có trở về cũng không thay đổi được uy tín mà mình đã tạo dựng trong đồn.
Triệu Quốc Đống liền bỏ qua tính toán, nếu muốn đợi tới khi công trình nhà máy kết thúc mới kết toán sổ sách thì ít nhất mình phải ứng ra bốn, năm ngàn tệ, đối với tình hình của mình hiện giờ thì đây có thể nói là một con số quá lớn.
Bên Đường Cẩn nếu mình mở miệng thì có thể cũng được một hai ngàn, mà với tính nết của Đường Cẩn thì chắc cô cũng sẽ không tích góp mà tìm tới chỗ bố mẹ cô.
Nếu một khi bố mẹ của cô mà biết được sự việc thì e là sẽ kiên quyết phản đối quan hệ của hai người, Triệu Quốc Đống tuyệt không muốn loại chuyện này.
Chỗ bạn học ư?
Mấy người Phòng Tử Toàn, Uông Phi, Ngô Trường Khánh đều là dạng không tích góp gì, hơn nữa Triệu Quốc Đống cũng không muốn dư luận xôn xao về chuyện này.
Gia đình của Khổng Nguyệt cũng được nhưng quan hệ giữa mình với cô thì chưa phát triển tới mức đó, đã khá lâu rồi mà ngay cả một cuộc điện thoại cũng không có, giống như là chuyện ngày trước chưa từng phát sinh vậy.
Một phân tiền cũng khiến anh hùng lo âu!
Triệu Quốc Đống có được giấc mơ thấy trước tương lai nhưng chưa từng nghĩ đến mình lại có lúc bị mấy ngàn đồng làm khó.
- Cô tìm ai?
- Tôi tìm Triệu Quốc Đống.
- Triệu ca, có người tìm.
Triệu Quốc Đống lười biếng thò đầu ra thì thấy Hàn Đông duyên dáng, thướt tha đang đứng ở sân đánh giá chung quanh.
- Ủa, Hàn Đông, là em sao?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!