Chương 41: Dư âm

- Sếp Khâu, nghe nói chỗ chúng ta sắp tiến hành thay hệ thống điện thoại?

Trong văn phòng của Khâu Nguyên Phong, Triệu Quốc Đống vừa chuyển tài liệu do mình viết vừa thuận miệng hỏi.

Đây đã là bản tài liệu thứ hai mà hắn được giao làm trong tuần này, bản tài liệu trước viết về chuyện nhân viên ưu tú được Đảng ủy Khu Giang Miếu khen ngợi, còn tài liệu này là bên phòng công tác chính trị Công an huyện yêu cầu hắn viết về việc phá án

"Vụ ăn trộm hàng loạt 11 trâu cày".

- Ừ, sắp rồi, chắc là trong một tháng nữa chúng ta sẽ ném được đống đồ cổ này đi, bên bưu điện cũng bảo tôi lên chọn số rồi.

Khâu Nguyên Phong xem lướt qua tài liệu một chút, Triệu Quốc Đống viết khá tốt, cậu thanh niên này rất được, việc gì cũng đều có kỹ năng, trong lúc vô tình cái tên Lưu Mãnh luôn đứng đầu trong suy nghĩ của hắn giờ lại lặng lẽ gạt sang một bên.

- Cũng nên thay đổi, đến thời đại này rồi mà còn dùng cái đống đồ cổ trước giải phóng.

Triệu Quốc Đống ngồi xuống ghế sô pha tùy ý lấy một điếu Ashima đưa lên miệng. (ND: Ashima

- là một thương hiệu thuốc lá nổi tiếng của Trung Quốc giống kiểu 555 ở VN)

Khâu Nguyên Phong châm điếu thuốc hút một hơi:

- Rất được, Tiểu Triệu, không ngờ ngòi bút của cậu cũng khá sắc sảo đó.

- Ha ha, sếp Khâu, gặp may thôi.

Triệu Quốc Đống nhấc phích nước nóng đổ đầy chén trà cho đối phương.

- Sếp Khâu, tôi có một đề nghị.

- Ừ, cậu nói đi.

Khâu Nguyên Phong ngửa người dựa vào thành ghế phả một ngụm khói.

- Tôi cảm thấy bên phòng thông tin của chúng ta làm việc không hiệu quả, sếp là một đồn trưởng đồn công an nhưng khi đi ra ngoài thì chúng tôi lại không thể liên hệ trực tiếp được, có chuyện gì muốn báo cáo cũng không tìm thấy người, sếp xứng đáng có một máy nhắn tin riêng.

Triệu Quốc Đống thấy mí mắt đối phương nháy nháy, liền mồi thêm:

- Tôi thấy mấy người trưởng phòng Chu với đội trưởng Lưu đều có thứ này, hiệu suất công tác cũng được đề cao không ít.

- Ồ, thứ đó bao nhiêu tiền?

Khâu Nguyên Phong đương nhiên là chú ý tới máy nhắn tin bên eo Chu Tinh Văn và Lưu Thắng An, trưởng phòng Loan vừa lên chưa được một tháng thì mấy lãnh đạo như phó trưởng phòng Chu đều có, Lưu Thắng An kia dường như rất biết tranh thủ, xem ra mới có hai ngày trước, có lẽ Tiêu Tắc Cường và Lưu Thắng An mua cùng nhau.

- Máy hiện số thì hơn hai ngàn, có hai nhãn hiệu Panasonic và Motorola, máy hiện chữ giống như trên huyện thì chỉ có một nhãn hiệu là Motorola, đại khái khoảng ba bốn ngàn.

Triệu Quốc Đống nói một cách thờ ơ:

- Có thứ đó thì chúng tôi muốn tìm sếp báo cáo công tác cũng tiện hơn hẳn, giống như vụ án này đây, nếu không phải sếp đến cơ quan sớm, nhỡ trên cục hỏi tới thì chúng tôi cũng không biết báo cáo như nào cho tốt.

- Đúng vậy, thông tin không thuận tiện là một vấn đề lớn, cơ quan công an là một ngành đặc thù nhưng có điều kinh phí khá eo hẹp.

- Bí thư Khương không phải đã đáp ứng cho đôn 5000 tệ kinh phí cho chiến dịch phá án sao? Lại thêm tiền thưởng trong vụ án đánh bạc được cấp nên mua điện thoại không phải là nói chơi.

Triệu Quốc Đống nói đầy nhã ý.

- Ừ, chỉ có điều cả đồn có nhiều người như vậy.

Khâu Nguyên Phong trầm ngâm một chút, Triệu Quốc Đống lập tức biết điều tiếp lời:

- Sao có thể được chứ? Không thể để cho toàn đồn nhốn nháo được? Cả đội cảnh sát hình sự cũng chỉ có đội trưởng Lưu được dùng, do đó cùng lắm cũng chỉ có sếp và sếp Liêu là lãnh đạo xứng đáng thôi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!