Chương 33: Chuyện lớn

Cổ Chí Thường đột nhiên có cảm giác Triệu Quốc Đống trước mặt mình không hề đơn giản.

Có thể làm đến chức phó giám đốc nhà máy thì Cổ Chí Thường đương nhiên có bản lĩnh của mình. Triệu Quốc Đống này chẳng qua mới 21 tuổi nhưng thái độ lại rất bình tĩnh, không kiêu căng, không nịnh bợ. Đây là thứ mà y rất hiếm khi thấy ở người trẻ như vậy.

Nếu so sánh thì con của y và Triệu Đức Sơn kia không thể bằng.

Nói chuyện một lúc, cách nói chuyện của Triệu Quốc Đống cũng làm cho Cổ Chí Thường mở rộng tầm mắt. Sau khi thay quần áo, đoàn người đi từ đoạn gặp nạn đến bờ sông và về nhà máy mất hơn nửa tiếng, Triệu Quốc Đống cho Cổ Chí Thường một ấn tượng tốt.

Vì thế sau khi Triệu Quốc Đống rời đi, Cổ Chí Thường đúng là tức giận mắng Cổ Tiểu Phong một trận, bảo nó phải học Triệu Quốc Đống.

- Anh có mệt không?

Đức Sơn đi theo phía sau Triệu Quốc Đống mà đi về nhà.

- Ừ, đúng là hơi mệt.

Triệu Quốc Đống nói:

- Cứu một mạng người hơn xây bảy tháp chùa, mệt hơn nữa cũng đáng.

- Anh, em đúng là sợ anh xảy ra chuyện. Em nghe Trường Xuyên nói Cổ Tiểu Âu kia nổi tiếng là Hồ ly tinh ở cấp ba Giang Miếu, dính vào Hồ ly tinh là đen đó.

Đức Sơn nói.

- Ồ, bạn học với Trường Xuyên sao? Tính cách không tốt sao?

Triệu Quốc Đống ngẩn ra.

- Vâng, cùng khóa nhưng khác lớp với Trường Xuyên, không phải tính cách không tốt. Anh không chú ý thấy cô bé đó khác với các cô gái bình thường sao? Nghe nói mẹ cô ta là người Tân Cương, là người dân tộc thiểu số. Cô ta còn có vẻ giống người dân tộc thiểu số hơn mẹ cô ta.

- Chỉ là vẻ ngoài không giống người Hán thì nói người ta là Hồ ly tinh?

Triệu Quốc Đống dở khóc dở cười, gien ẩn tính được di truyền là rất bình thường. Mẹ Cổ Tiểu Phong thì không thấy mấy dòng máu của dân tộc thiểu số, nhưng cô bé kia đúng là không giống các cô gái Hán.

- Ngay cả người trong nhà máy đều nói như vậy.

Đức Sơn thấy anh mình không cho là đúng thì vội vàng nói.

- Đừng có mà đi với đám người đó bàn ra tán vào, chuyện này liên quan tới danh dự của một cô gái, đừng rảnh rỗi mà chen miệng vào.

Triệu Quốc Đống trừng mắt nhìn Đức Sơn mà nói:

- Mày có dư thời gian thì sao không làm việc gì đi?

- Anh, anh tìm việc cho em làm đi? Em cả ngày nhàn đến phát chán. Em cũng không muốn nhàn rỗi cả ngày như vậy.

Triệu Quốc Đống lẩm bẩm một tiếng.

Triệu Quốc Đống dừng chân, hắn suy nghĩ một chút rồi nói:

- Vài hôm nữa anh tìm việc cho mày làm để mày bớt chơi bời đi. Mặc dù vất vả nhưng cũng đáng.

- Thật sao, chuyện gì vậy anh?

Đức Sơn vui mừng nói.

- Bây giờ mày không cần biết, chẳng qua rất nhanh thôi. Đến lúc đó mày làm tốt cho anh. Còn có, chờ sau khi Trường Xuyên thi đại học xong thì anh cũng bảo nó đến làm cùng mày. Hai thằng bọn mày phải biết cách tự kiếm mà ăn, kiếm tiền mua thuốc hút chứ.

Triệu Quốc Đống đúng là có chút không yên tâm về Đức Sơn. Thằng này như con ngựa hoang mất cương, nếu thực sự cho nó đến quản lý bãi cát thì vài hôm còn được, thời gian dài thì khó nói.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!