Ngày hôm sau thức dậy, Vương Bồi cảm thấy dường như Ngao Du có gì đó không như mọi lần, tuy anh vẫn cười cười đến ngây ngốc, tuy trước sau như một anh vẫn đùa giỡn với cô nhưng Vương
Bồi lại mẫn cảm nhận ra có chút gì đó thay đổi, hiện giờ anh lại ngẫu
nhiên ngẩn người, ánh mắt nhìn Vương Bồi, vừa ưu tư vừa không biết lạc
đi chỗ nào nữa.
Điều này làm cho Vương Bồi thấy ảo não chút, nếu tối qua sớm biết thế thì cô cũng không nói những lời thương cảm như vậy.
Họ ở lại Bắc Kinh hai ngày, đây là chủ ý
của Ngao Du, nói là muốn đi dạo cho khoẻ, làm cho Vương Bồi cứ vấn vương với nơi cũ. Nhưng trong lúc anh đưa cô đi thị trường đồ cổ, cái nào
cũng để ý muốn lấy.
Vương Bồi cũng không biết ở lĩnh vực này anh lại say mê thế, bỗng chốc không biết lý giải thế nào. Thị trường đồ cổ này chỉ
sợ còn không nhiều bằng tuổi của anh ấy chứ…
Nhịn không được hỏi ra thì mới biết được
là tự anh tìm quà tặng cho giáo sư Vương và Thái Hậu,
"Ba em, chắc hẳn ông sẽ thích cái này chứ?" Ngao Du nhíu mày cẩn thận nhớ lại:
"Ở nhà em anh thấy có mấy đồ sứ và đồ rửa bút Minh Triều, hay là anh đi tìm tranh thư pháp vậy được không?"
Vương Bồi sửng sốt một chút cũng không có phản ứng gì.
Anh lại tiếp tục lẩm bẩm một hồi,
"Cho dù ba em thực không thích anh, vì em anh vẫn tới chúc tết ông. Phong tục ở đây không phải nói là"Ba lễ
"đính hôn sao, mỗi năm một lần, còn dì Bành, biết chọn cái gì cho ổn đây?"
Người ta nói Ba lễ đính hôn, không phải là lấy hôn sự ra là làm ba lần thì nhất định có thể kết hôn được sao,
nếu người trong nhà không đồng ý, thì cho dù có làm một trăm lần cũng
vẫn không được, anh ngốc này hỏi vấn đề này thực khó quá. Nhưng Vương
Bồi vẫn thấy vô cùng cảm động, anh ngốc này, với cô đúng là toàn tâm
toàn ý.
Nghĩ ngợi một lúc, thấy thực ra Ngao Du
nói cũng có lý, giáo sư Vương chỉ là bên ngoài làm mạnh vậy chứ bên
trong lại rất mềm không chịu được, nếu thực sự lấy lòng được bà nội và
Thái Hậu thì cho dù ông không vừa lòng đi chăng nữa, cũng bắt buộc phải
đồng ý. Mặc kệ nói gì, tuổi Vương Bồi cũng không còn nhỏ nữa, ở J thị
một địa phương như vậy thì tuyệt đối là gái già rồi. Giáo sư Vương không vội, nhưng ông bà nội thì lại vội lắm rồi.
Vì vậy hai người ở Bắc Kinh tìm tòi một
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!