Từ lúc nhắc tới chuyện Phượng Hành cho
tới sau này, tinh thần Ngao Du xuống dốc trầm trọng, thoạt nhìn cứ ủ rũ ủ rũ, uể oải không vui vẻ, trừ lúc chạng vạng tối đăng ký thủ tục với lễ
tân khách sạn xong mới mở miệng nói chuyện ra, còn thì vẫn im lặng suốt. Lễ tân còn cố tình không nể mặt mũi, cứ trước mặt cô gái nhỏ vẻ mặt bất đắc dĩ bảo:
"Ngượng quá, chỉ còn lại có mỗi một phòng"
Sau đó Ngao Du uể oải mang hành lý hai
người đi lên lầu, có thêm người khuân vác giúp mang hành lý đi huých một cái, nhìn hai người họ cười cười đầy thiện ý, Vương Bồi thì cảm thấy
đặc biệt ngượng ngùng.
Hai người ở phòng thuộc lầu 26, kéo rèm cửa sổ ra, tầm mắt lại bị tầng lầu trước mắt chắn.
Chỗ này từ xưa đã hoá thành thành phố,
Vương Bồi trước đây từng ở nơi này trải qua bốn năm đại học, lúc đó là
thời sinh viên đẹp nhất, lúc nào cũng vui. Nhưng cô cũng không hiểu sao
lại không thích nơi này, thành phố này quá lớn, người đông, nhịp sống
gấp, sẽ làm cho cô cảm thấy mình cũng vội, cảm thấy mình đặc biệt bé
nhỏ, cứ như muối bỏ biển vậy.
Vì thế sau khi tốt nghiệp, cô không nghĩ
ngợi gì trở về quê, cái thành phố nho nhỏ kia, kiến trúc cũng không tinh xảo, đường cũng đang sửa chữa rất lộn xộn, hay bị kẹt xe, mọi người nói chuyện đủ thứ tiếng, nhưng Vương Bồi vẫn cứ thích nơi đó.
Cô còn nhớ
rất rõ ngày còn bé ngày nào cũng đi qua cây cầu tới trường, dưới nước có vịt trời và cá, vào mùa hè nước cạn, nhấc váy xuống nước, dẫm phải đá
cuội trắng, vừa mát mẻ vừa thoải mái.
Hơn nữa, ở đây cô đã gặp được Ngao Du.
Ngao Du vào phòng thì bắt đầu cân nhắc
muốn đem hai chiếc giường kéo sát cạnh nhau, sau khi kiểm tra mới phát
hiện hình như đầu giường được gắn chặt với tường, bỗng chốc mất hứng nhỏ giọng nói thầm gì đó, mặt mũi đen sì. Vương Bồi nhìn thấy âm mưu của
anh không thực hiện được thì đã buồn cười, chỉ vì nghĩ tới báo đáp ân
tình của anh nên mới cố nén, không nghĩ ngợi gì đi vào toilet rửa mặt.
Lúc cô đang ở trong toilet thì nghe thấy
tiếng bang bang vang lên trong phòng, không biết là Ngao Du đang làm
trò gì, đợi tới khi từ trong toilet ra, mắt Vương Bồi liền choáng váng.
Hoá ra Ngao Du đã lôi tấm đệm xuống đất đồng loạt xếp chồng lên nhau. Cả chiếc sofa và bàn làm việc đều bị anh di chuyển đặt lên trên giường,
trong phòng hỗn độn một trận.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!