Sau một thời gian khá dài, bản thân Vương Bồi mới thường xuyên ngồi ngẫm lại, cô và Ngao Du mới kết nhau được có
một tháng, có phải cô đã làm sai cái gì, có phải cô không quý trọng tình cảm của anh không, có phải là phạm vào chuyện quả thực không thể tha
thứ hay không.
Hai tháng sau, vào một ngày Vương Bồi
ngồi ăn cơm trưa trong nhà Chu Bách Đình, mới chuyện trò cùng Chu Bách
Đình nghe chuyện giận dỗi trong nhà. Chu Bách Đình thở phì phì bảo,
"…Giận tới mức mình quay ngoắt người đi, đóng sạp cửa đi xuống lầu."
Sau đó thế nào?
Sau đó á? Chu Bách Đình cười ngượng
ngùng, nhỏ nhẹ trả lời:
"Còn thế nào nữa? Mình đi vòng vòng một hồi rồi trở về. Kết quả là mình về đến nhà, anh mập vẫn còn tìm ở ngoài, đến tận nửa đêm anh ý mới trở về"
Vương Bồi nhìn cô nàng bất đắc dĩ thở dài.
Chu Bách Đình lại tiếp tục: "Sau đó anh
mập nhà mình còn nói mình, cho dù có cãi nhau đấu võ mồm thế nào, cũng
đừng bao giờ giận quay người bỏ đi như thế nữa. Anh ấy nói lúc ấy anh ấy một mình đứng trong phòng tức đến mức sắp khóc luôn rồi….
Cậu nói xem,
anh ý là một người đàn ông, sao lại mẫn cảm vậy chứ ___ ây da Bồi Bồi à, sao cậu lại khóc thế?"
Vương Bồi cúi đầu lấy tay lau nước mắt,
xoay người vọt vào toilet. Cô nhìn mình trong gương, sắc mặt tái nhợt,
hai mắt sưng đỏ, nhìn thảm hại đáng thương vô cùng.
Chu Bách Đình còn đứng ngoài cửa lo lắng
gọi tên cô. Vương Bồi cúi đầu vốc nước lạnh rửa mặt, rồi cố làm ra vẻ
không có gì, nhìn về phái cô nàng nhoẻn miệng cười:
"Không sao, thực sự đó"
Sau này, Vương Bồi bắt đầu nhịn không
được hoài nghi, có phải cô không thực sự hiểu rõ Ngao Du hay không. Cái
tên chỉ biết suốt ngày cười hì hì, đơn thuần ngây thơ tựa như đứa trẻ
con kia lại tựa như đàn ông kia, sao lại có thể là người không suy nghĩ
kỹ cứ vứt bỏ cả tình cảm, không nói một lời cứ thế rời đi.
Cho dù cô có làm sai đi nữa, anh tức thế
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!