Từ lúc nói chuyện ngày đó về sau, Ngao Du vẫn canh cánh trong lòng. Anh
chưa bao giờ có thái dộ trầm lặng như thế, hành vi khác thường ấy cũng
làm cả Tiểu Vũ phát hiện ra, thỉng thoảng còn lén hỏi Vương Bồi xem rốt
cục là có chuyện gì xảy ra.
Nhưng anh vẫn nghĩ mãi không có cách nào giải quyết, nên rơi vào đường cùng chỉ còn nước cầu cứu Trọng Hằng thôi.
"À thế…. cậu định tính ở cùng với cô ấy bao lâu đây?" Trọng Hằng lười biếng hỏi.
Ngao Du sững sờ một lúc rồi hỏi mờ mịt: Cái gì cơ?
"Ba năm, hay là ba mươi năm? Nếu cậu có thể giấu được, thì cứ giấu đi. Nếu giấu không được thì sớm mà nói chuyện thẳng thắn với nhau"
Ngao Du vẫn không nói lời nào, yên lặng xoay người sang chỗ khác tiếp
tục trầm tư. Không phải là anh không hiểu được vì sao Trọng Hằng lại hỏi anh chuyện này. Ba năm, hay là ba mươi năm mươi năm?
Đương nhiên anh
muốn cùng sống với Vương Bồi cả đời này, cả đời – nhưng mà cả đời thì
thế nào? Anh cứ trơ mắt nhìn cô già dần đi rồi sau đó chết đi sao….
Chỉ mới nghĩ tới đó mà đã cảm thấy thực đáng sợ, Ngao Du day day đầu, cố gắng vứt bỏ những ý nghĩ kỳ quái đó ra khỏi đầu. Đó đều là những chuyện sau này đi, họ còn rất nhiều thời gian mà, bây giờ cần gì phải phiền
não như thế.
Hiện giờ anh còn có chuyện quan trọng cần làm đó là phải
làm cách nào nói chuyện thẳng thắn với Vương Bồi đây – Ngao Du cảm thấy
mình không đủ thông minh để giấu giếm Vương Bồi cả đời được.
Trung tuần tháng mười hai, nhiệt độ hạ dần, cùng lúc đó không khí dường như nhuốm đầy màu sắc và hương vị của lễ Noel sắp đến.
Ngao Du đối với ngày quỷ quái này cũng chẳng có hứng thú gì, anh cũng
không rõ vì sao người Trung Quốc lại quá quan trọng ngày lễ này như thế. Nhưng Vương Bồi lại rất hưng phấn, thậm chí cô còn lên kế hoạch xem bắt đầu trải qua ngày lễ Noel như thế nào nữa.
"Anh cứ coi như…. giống ngày lễ tình nhân thì tốt rồi" Vương Bồi rất kiên trì giải thích nghi vấn với anh, dù sao thì người Trung Quốc trừ ngày
tiết thanh minh ra, tất cả các ngày lễ khác thì đều là lễ tình nhân cả.
Quả nhiên Ngao Du đối với lời giải thích này cực kỳ vừa lòng, vui vẻ rạo rực không chớp mắt, không biết là đang nghĩ tới cái gì nữa.
Anh đi
xuống lầu một vòng, một lát lại leo lên tầng lầu, rất kích động bảo:
"Tiểu Vũ đều chuẩn bị lễ vật Noel cho bạn gái rồi, Vương Bồi Bồi à, em chuẩn bị gì cho anh thế?"
Vương Bồi tức giận trừng mắt nhìn anh, nhỏ giọng mắng:
"Người ta Tiểu Vũ ấy à đều biết chuẩn bị lễ vật cho bạn gái, còn anh thì biết đòi hỏi còn không biết em muốn cái gì nữa?"
Ngao Du vuốt tóc ngượng ngùng cười, giọng trầm thấp:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!