Chương 42: (Vô Đề)

Ngao Du ngồi rất lâu không nói lời nào,

anh cau mày nhìn cô trông bộ dạng không hiểu thực sự, dường như anh

không hiểu nổi ý Vương Bồi nói là gì. Mãi hồi lâu anh mới đắn đo suy

nghĩ mày vẫn không giãn ra nhìn sâu vào Vương Bồi dùng một loại giọng

thâm trầm chưa bao giờ có hỏi:

"Vương Bồi Bồi, ý em là, không tin anh phải không?"

Mất một thời gian khá lâu Vương Bồi cũng không biết nói cái gì.

Cô vẫn còn đang cân nhắc muốn xác định rõ nội tâm của mình, mất khoảng chừng một phút sau cô mới nghiêm mặt bảo:

"Không phải là em không tin anh, em chỉ muốn—" Cô chính là không tự tin

thôi. Cô vừa mới tròn hai lăm tuổi chưa bao giờ biết yêu là gì, chỉ có

thầm mến mà thôi, trong đầu lúc nào cũng nghĩ đến rất nhiều điều vì vậy

cứ lo được lo mất.

Hiện giờ thì tốt hơn rồi, tình cảm của cô đối với Ngao Du Vương Bồi lúc nào cũng canh cánh trong lòng không rõ cho lắm.

Cô có thể cảm nhận được anh đối với cô

rất tốt, nhưng đó có phải là yêu không? Với nhiệt tình lửa nóng trong

vòng 3 phút anh có thể duy trì chuyện này được bao lâu đây? Thậm chí

-anh còn có rất nhiều bạn gái như thế, lúc nào vây quanh bên người anh

cũng vĩnh viễn có rất nhiều bóng hồng xinh đẹp, anh rốt cục thích cô là

vì cái gì đây?

Trong lòng cô cứ nghĩ như vậy không chịu nổi bỗng buột miệng nói ra.

Ngao Du nghe thế sững sờ, anh nhìn cả

người cô giật mình như thế, hình như anh cũng chưa bao giờ nghĩ tới vấn

đề này, chỉ một lát mà mặt mày cứ nhăn lại, tự hỏi bản thân mình. Vương

Bồi cũng không làm phiền anh, để anh được tĩnh tâm suy nghĩ, cô chỉ cần

một đáp án, hoặc nói là chỉ cần một lời hẹn thôi.

Con gái có lẽ ai cũng đều phiền toái như

thế cả thôi, lúc nào cũng để ý từng ly từng tý, muốn tình cảm lại muốn

cả hứa hẹn nữa, thỉnh thoảng chỉ cần một câu thôi còn quan trọng hơn rất nhiều thứ khác.

Vương Bồi Bồi à__ Ngao Du mang ghế lại

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!