Bỗng Ngao Du tự dưng thay đổi hoàn toàn, ánh mắt lẫn ngôn ngữ cũng lại sắc bén chua ngoa hẳn lên, điều này quả
thực làm cho Vương Bồi thấy không quen lắm.
Cô cúi đầu xuống không nhìn
anh ta, nhỏ giọng than thầm:
"Ngao Du à, sao tự dưng anh nói ác thế, chẳng nhẽ anh định làm người anh sắc sảo hay sao"
Nói xong cô đứng lên đi nhưng mới được hai bước chân mềm nhũn cứ thế lăn quay xuống sàn nhà.
Cô đúng là đang trong kỳ, buổi trưa chưa ăn cơm, lúc này lại cứng rắn tinh thần để đối phó Ngao Du, đến chút sức lực cũng không còn nữa, càng buồn cười hơn nữa là, bụng cũng bắt đầu
kêu gào ầm ĩ, nghe xấu hổ đến chết.
Thế nhưng Ngao Du tốt xấu gì cũng tạm
tha cho cô, cẩn thận đỡ cô dậy, ánh mắt vẫn sáng ngời, giảo hoạt như hồ
li vậy,
"Chúng ta đi ăn cơm đi" anh ta nói giọng cực kỳ ôn nhu. Lúc anh
ta muốn lấy lòng người khác thực sự không có người phụ nữ nào cự tuyệt
được anh ta.
Ăn cơm trưa xong, Vương Bồi bỏ của chạy
lấy người, mượn cớ đi nhà Chu Bách Đình chơi, kết quả vừa đứng lên thì
Ngao Du cũng đứng lên theo, cầm lấy khăn ăn lau lau miệng chậm rãi bảo:
Tôi đưa cô đi
Tuy anh ta không giống lúc trước khí thế bức người nhưng Vương Bồi lại cảm thấy vô cùng bất an. Nếu mà là người
đàn ông khác cũng đối tốt với cô, cô sẽ nhanh chóng tìm mọi lý do để cự
tuyệt ngay, nhưng với Ngao Du thì đến một lời cô cũng không nói được.
Mấy tháng ở chung biết nhau rồi, cả hai người hình như có chút không
giống lúc đầu tẹo nào.
Ngao Du đưa Vương Bồi đến dưới nhà Chu
Bách Đình, cũng không đi theo chỉ nói một câu:
"Khi nào về gọi điện thoại cho tôi nhé" rồi lái xe rời đi. Trước kia anh ta sẽ không như thế, một tấc cũng không bao giờ rời Vương Bồi, cứ như da trâu dính chặt vậy.
Cũng may là người cũng không đến nỗi đáng ghét, tuy có đôi chút ngây
thơ, tuy không tránh khỏi có đôi chút tự kỷ, nhưng rốt cục vẫn là một
đứa trẻ ngoan.
"Ngao Du đưa cậu đến sao?" Vừa vào cửa
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!