Buổi tối Vương Bồi ngồi ở phòng vẽ tranh tiếp tục vẽ bức cung nữ đồ,
vẽ vẽ, trong đầu lại chiếm toàn bộ hình ảnh của Ngao Du. Mặt mày xinh
đẹp như vậy, nét cười bộ dáng có thể làm điên đảo bao nhiêu con gái.
Lúc chiều cô vất vả lắm mới cố nhịn không cho máu mũi chảy xuống, cố
gắng điều chỉnh hô hấp cho đến khi bình thường trở lại rồi mới quay ra,
cố làm ra vẻ như không có chuyện gì hỏi anh ta:
"Anh định đi bơi ở chỗ nào?"
Ngao Du xoa xoa cằm bảo,
"Phía dưới kia không phải có con sông đúng không?"
Ôi mẹ ơi, con sông kia anh ta cũng muốn đi bơi sao?
Muốn nói trước hết thì con sông kia nước không sâu, dọc theo bờ sông
khoảng hai mươi thước chính là trấn nhỏ, còn có chiếc cầu gỗ bắc qua
sông, trên cầu mỗi ngày không biết có bao nhiêu du khách đi lại. Nếu một lát nữa Ngao Du xuống nước không chừng ngày hôm sau trong trấn sẽ
truyền một đồn mười, mười đồn trăm, cái gì nhỉ,
"thôn nhỏ yên tĩnh có một tuyệt mỹ yêu tinh" "Thần tiên? Yêu tinh?…Hay là đại loại gì gì đó.
Vì sự yên tĩnh của trấn nhỏ, Vương Bồi cảm thấy mình phải có trách
nhiệm ngăn cản chuyện phát sinh một chút. Nhưng từ cửa vòng ra sau một
đoạn hình như là có một cái hồ, nước trong suốt, yên tĩnh, không nói tới du khách mà rất ít người trong trấn cũng không biết có cái hồ kia. Còn
muốn dẫn anh ta đi đâu nữa đây?
Vương Bồi dẫn Ngao Du đi vòng qua biệt thự ra cửa sau. Hậu viện là
nơi ở ông nội Vương Tắc An của cô, lúc này ông lão đang đi nghỉ hè ở Vân Nam, cho nên trong nhà không có ai, sân nhỏ rất yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng chim hót.
Sau cánh cửa à một con đường nhỏ xây bằng đá, hai bên đường có rất
nhiều cây cổ thụ, có cây hương phỉ với cây lá đỏ, trong rừng rất mát mẻ, yên tĩnh, thỉng thoảng có gió lạnh thổi lướt qua, lại còn có tiếng chim kêu chiêm chiếp làm cho con người ta như lạc vào đâu đó không biết rõ
là nơi nào.
Đi dọc theo đường nhỏ khoảng 10 phút thì đi tới hồ Ngoạ Long. Nơi đây nước rất trong, sạch sẽ róc rách chảy từ trên núi xuống.
Bây giờ đang
là mùa khô nước cạn, có thể nhìn thấy đá sỏi tận đáy, còn có mấy con cá
suối nhóm năm, nhóm ba bơi lội tung tăng, thấy người đến gần cũng không
sợ.
Nhưng ở giữa hồ thấy rất sâu, không nhìn thấy nước lay động, im lặng, cũng lại làm cho người ta không dám đến gần.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!