Cửu Tử trở về trước nhóm Ngao Du, trông vô cùng cao hứng, vừa hỏi thì biết trong thôn đã bàn bạc rất kỹ, giờ có thể vào thôn nghỉ là được.
Nhưng sự cao hứng của chú không được lâu, Ngao Du và Chu Tích Quân đã
quay trở lại, đi sau họ là một hàng người trông rất chật vật. Bộ dạng
của Chu Tích Quân thì trông có vẻ thê thảm hơn, đang được Ngao Du cõng
trên lưng, sắc mặt tái nhợt, trên trán toát ra khá nhiều mồ hôi lạnh.
Ngao Du nói là anh bị trật khớp chân, đã không thể cử động được rồi.
Lúc anh ta nói chuyện trông có vẻ rất bực nhóm bốn người Cảnh Thích kia, mặt Cảnh Thích thì ngượng ngùng, bộ dạng trông rất áy náy.
Trương Mậu
Lâm thì mặt vẫn lạnh lùng như thế, giống như người khác chọc anh ta,
không trả tiền vậy, còn hai cô gái kia thì cắn môi, không nói một lời,
nhìn không ra là đang nghĩ gì.
Con người Cửu Tử vốn rất đơn thuần, không bao giờ che giấu toàn bộ ý
nghĩ của mình, lúc nhìn thấy họ thì vẻ mặt có vẻ rất giận bảo:
"Sao họ lại tới đây rồi, tôi vất vả lắm mới thuyết phục được bác Mục đồng ý cho chúng ta vào trong thôn, giờ có thêm họ có thể chúng ta không vào được rồi" Nói xong trừng mắt nhìn họ một cái.
Ngao Du nghe thấy nói vậy thì lập tức bực mình, thả Chu Tích Quân
xuống phía trước rồi xoay người lại quát to:
"Các người không nghe thấy sao, cút đi, đừng có đi theo chúng tôi nữa. Ghét chết lên được"
"Đi thì đi, làm như giỏi lắm đó" Trương Mậu Lâm xem ra là người cao
ngạo, vừa nghe thấy Ngao Du đuổi mình đi thì trên mặt lập tức hiện nét
phẫn nộ, bất bình xoay người hướng theo con đường lúc nãy đi. Anh ta mới đi được vài bước thì bỗng cảm thấy có chút khác lạ quay lại nhìn chỉ
thấy mấy người bạn vẫn đứng im một chỗ như mọc rễ vậy, mặt bỗng đỏ bừng
lên.
Các người…
"Trương Mậu Lâm à, anh đừng giận. Chúng ta hiện giờ đến cả đồ ăn còn không có, nếu đi tiếp, nhất định sẽ không quay trở về được" Từ Khiết nhỏ giọng bảo:
"Hơn nữa, người ta vừa mới cứu mạng chúng ta, anh nói một câu cảm ơn cũng chưa thế mà còn có thái độ như thế, cứ tưởng mình là đại thiếu gia sao. Anh là đại thiếu gia, tôi cũng không phải người hầu của anh, không nhất thiết phải đi theo anh đâu. Nếu đi thì anh bảo người khác cùng đi với anh đi" Cô nàng nói xong thì thản nhiên liếc qua Trần
Kỳ Trúc một cái, xem thường.
Cảnh Thích vốn là người hiền lành, cũng nhanh nhẹn nhìn sang phía
Ngao Du xin lỗi, vẻ mặt cực kỳ thành khẩn:
"Thực sự xin lỗi, là chúng tôi đã liên luỵ mọi người. Nhưng hiện giờ thực sự là…. đồ ăn của mọi người đã hết rồi, tinh thần lại mệt mỏi nữa, cho nên…" Anh ta thấy mặt
Ngao Du càng ngày càng tối đen lại thì giọng lại càng nhỏ hơn, nét cười
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!