Chương 26: (Vô Đề)

Hôm sau trời còn chưa sáng thì Vương Bồi

liền tỉnh, sau đó cô cảm giác không thích hợp. Cô đang ngủ ở chính trong lều của mình, nhưng sao bên người lại hình như có thêm người nào đó,

toát ra hơi thở mới mẻ, nóng hổi của tên nhóc, đầu xù lông, da thịt tiếp xúc ấm áp mà nhiệt tình.

Cô vừa động đậy thì người bên cũng động

đậy, cả người của cô nằm gọn trong ngực anh ta, dưới bụng có vật gì cứng như gậy, Vương Bồi dù có ngốc đi chăng nữa thì cũng biết đó là cái gì.

"Ngao Du, tên hỗn đản này!" Cô tức đến

nỗi giật nảy mình nhảy lên, tóm lấy tai anh ta vặn vẹo, "Anh là đồ không biết xấu hổ, anh…anh…anh.. Anh cút nhanh ra ngoài cho tôi!" Không biết

lúc nào anh ta đã tiến vào lều của cô, lại còn dám cùng cô ngủ nữa chứ,

còn dám ôm, lại còn dám có phản ứng.

"Nếu anh không đi tôi sẽ phế luôn anh

đó!" Cô quay người lại sờ dưới gối tìm dao Thuỵ Sỹ, Ngao Du nhanh như

chớp chạy vọt ra, giọng còn truyền tới, "Hây da, cô tức cái gì chứ, nếu

tôi không phản ứng cô hẳn là tức mới đúng chứ"

Vương Bồi, "Được lắm" một tiếng, anh ta cuối cùng cũng không dám nói tiếp nữa.

Lúc ăn sáng, Lô Lâm nói đùa: "Mọi người

có thấy kỳ không nha, tối hôm qua tôi tự dưng nằm mơ thấy mẹ tôi hát ru

bài "Khúc hát ru", ây da giọng ru rất rõ, giống như là thật đó"

Vương Bồi không nói gì cứ "xì xụp" húp canh.

Vẻ mặt Ngao Du thì kinh ngạc nói tiếp

theo, "Ây da thì ra là "khúc hát ru" ha, thế mà tôi tưởng tưởng gọi nó

là "bài hát ru con" chứ"

Mọi người cười ầm lên, đầu Vương Bồi càng cúi thấp xuống gần như là cho cả vào bát canh luôn.

Cơm nước xong mọi người bắt đầu lên

đường, Ngao Du vẫn ân cần ở bên cạnh Vương Bồi làm bạn, cố gắng lấy lòng cô, "Vương Bồi Bồi, cô có cần nghỉ ngơi chút không?" "Vương Bồi Bồi, cô ăn cái này không?" "Vương Bồi Bồi cô uống chút nước đi" Nhìn thấy vẻ

mặt hâm mộ của Lô Lâm lớn tiếng kêu to, "Sao mà tôi chẳng có một ai quan tâm thế này hả!"

Thực ra thì đi được không lâu Vương Bồi

đã không còn giận nữa, do cô đã quen tên ngốc kia lắm rồi, hơn nữa,

trong đầu cô vẫn có một người chính nghĩa chỉ trích cô kia, "Vương Bồi

cô muốn gì nữa đây? Người ta bộ dạng vừa đẹp trai, làn da so với cô bóng loáng hơn, dáng người đẹp hơn, lại còn ngủ cả đêm với cô, cô đều chiếm

hết tiện nghi rồi còn gì"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!