"Chim quái, chim quái!" Vương Bồi vừa hét toáng lên vừa hoảng sợ mở bừng mắt ra, túm chặt lấy người Lô Lâm, nước
mắt vòng quanh, lại hét to:
"Có chim, có con chim quái biết nói tiếng người"
"Ổn rồi Bồi Bồi, ổn rồi" Lô Lâm ôn nhu an ủi cô, vỗ nhè nhẹ sau lưng nhỏ nhẹ bảo:
"Đều là nằm mơ thôi, đừng sợ, đừng sợ"
Sao lại nằm mơ được!
Cô rõ ràng là nhìn
thấy con chim to kia nói chuyện với Ngao Du mà. Đúng rồi, Ngao Du – cô
nghẹo đầu nhìn sang thấy Ngao Du đang yên lặng ngồi xuống bên cô nhìn cô trông vô cùng lo lắng lại xen lẫn nghi hoặc.
Vương Bồi bỗng ngồi bật dậy túm lấy cánh
tay anh ta, hỏi dồn dập:
"Anh…Vừa rồi anh có phải ngồi nói chuyện với con chim quái kia không? Có phải không hả, có phải không vậy?"
Chu Tích Quân và Lô Lâm đều nhìn cô cười
khổ sở, còn Ngao Du thì bộ dạng mờ mịt làm như không hiểu cô đang hỏi
cái gì. Người nào cũng như một tên ngốc nhìn cô vậy.
Vương Bồi buông tay ra, mắt đảo bốn phía
xem. Cạnh cô là giá vẽ, cách đó không xa là thác nhỏ xinh đẹp đáng yêu
kia, cô đã ngồi trên tảng đá to ngốc nghếch mơ hồ nhìn họ. Nhưng mà cô
nhớ rất rõ ở phía chỗ ngoặt dòng suối kia, có tiếng nước chảy róc rách
và lá rừng che kín, nước suối trong vắt, thậm chí cô còn nhớ rõ trước
lúc xỉu cảm giác cả người rất lạnh chắc là ngã vào suối rồi?
Cả người cô run rẩy, cúi đầu nhìn toàn
thân, vẫn rất khô ráo, từ chiếc áo sát nách, đến chiếc quần cộc, nhìn
cũng không thấy vết tích ngã xuống nước tý nào.
"Chắc là bị cảm nắng rồi" Chu Tích Quân nhỏ giọng giải thích,
"Thỉnh thoảng sẽ có chút ảo giác"
Chả nhẽ là ảo giác sao? Vương Bồi nhớ rõ
từng câu họ nói với nhau mà, họ còn bàn với nhau lúc nào thì trở về nữa. Chỗ đó không khí thực mát mẻ, nước trong vắt không sâu lắm chỉ đến bắp
chân của cô, có hoa màu tím hình tôm hùm, có cá nhỏ bằng ngón tay. Cô
còn nhớ rõ cảm giác con cá nhỏ đó luồn lách nhẹ nhàng qua kẽ ngón tay
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!