Từ thị xã J đến vùng Tương Tây mất khoảng mười mấy tiếng, tuy nói tình hình giao thông cũng khá ổn, nhưng mọi
người vẫn cảm thấy quá mệt.
Vương Bồi các cô trên xe cũng ổn, cả bốn
người ai cũng biết lái xe, đến cả Ngao Du là người thoạt nhìn có vẻ lo
lắng nhất thì lúc xe bắt đầu chạy lại thay đổi thành người khác – có thể đàn ông có cảm tình với xe cộ là chuyện khác nhau.
Lão Ngô và Đổng Thiến thì hình như là
không được dễ chịu cho lắm. Do mọi người đều là nhóm kết hợp tự do nên
cũng không ai muốn tự tìm phiền toái vào người, cuối cùng chỉ còn chừa
ra hai người họ ở trên xe Land Rover của Chu Tích Quân, lúc dừng xe ăn
cơm, lão Ngô trông rất giận, cứ nói là mình hoa mắt chóng mặt, nhìn
không thấy rõ đường đi, định đổi ngồi cùng những người khác hoặc là muốn xung vào nhóm đông hơn.
Chu Tích Quân thấy tình hình không ổn thì vội vàng chạy đi nhà WC, còn những người khác thì tảng lờ, nói chuyện
với nhau tào lao.
Lão Ngô thấy không có ai hưởng ứng thì tìm Văn Liên
người phụ trách của lão Trương. Lão Trương cũng là người khó tính, vừa
đi vòng vòng vừa nhếch miệng cười bảo:
"Chuyện lập thành tổ đều là tự nguyện của mỗi người, chúng tôi cũng không dám nhúng tay vào"
Trên mặt lão Ngô có chút khó chịu, bình
tĩnh bảo:
"Thế nhưng không thể để một người lớn tuổi như tôi lái xe suốt mấy chục tiếng đồng hồ như thế chứ"
Lão Trương cười hề hề:
"Không phải bên cạnh ông còn có đổng Thiến tiểu thư sao? Tôi đã hỏi rồi, cô ấy cũng có bằng lái xe. Hai người các ông tự thay nhau vậy, mọi người trong xe ai cũng thế mà. Như xe của Hàn giáo sư đó, cũng chỉ có hai người có bằng lái, mọi người ai cũng đều rất khó xử vậy"
Lão Ngô nghĩ ngợi chút, trong mắt đảo
liên hồi sau đó thì cười hắc hắc:
"Nếu không thì như thế này vậy, dù sao chỉ còn hai người chúng tôi, ông sắp xếp cho chúng tôi vào các xe khác với mọi người …"
Lão Trương lập tức cảm thấy lúng túng như gà mắc thóc, vẻ mặt cực kỳ khó xử:
"Ông Ngô à, không phải là tôi không muốn giúp ông, chỉ là mọi người trong xe đã đủ lắm rồi, nếu nhét thêm người nữa thì chật lắm, hành lý sẽ không có chỗ để" Lời của ông ta cũng
không phải là không có lý, rất có trách nhiệm, lúc mọi người xuất phát
đã mang theo rất nhiều thứ, trừ quần áo hàng ngày ra thì còn có các dụng cụ vẽ tranh nữa nên ai cũng có vài hòm to.
Cũng may là Chu Tích Quân và Ngao Du ít hành lý, nếu không bốn người họ ngồi chung một chiếc xe sợ
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!