Chương 16: (Vô Đề)

7 giờ sáng, Vương Bồi bị tiếng chân đi đi lai lại ở bên ngoài đánh thức, tức quá cả người đều tràn đầy lửa giận,

dép cũng chưa kịp đi mở vội cửa lao ra mắng chửi, chỉ thấy Ngao Du bưng

một đĩa bánh bao lon ton chạy đến, vẻ mặt muốn lấy lòng cô, cười cười:

"Bồi Bồi à, cô tỉnh rồi hả, ăn sáng đi ăn sáng đi nào, tôi vừa mới mua về còn nóng hôi hổi đây này"

Bộ dạng của anh ta rất giống chú chó Nhật lấy lòng chủ, chỉ thiếu mỗi cái đuôi nữa thôi, nếu không chắc vẫy vẫy

rồi, làm cho Vương Bồi thấy thế cũng không nỡ nào mắng anh ta. Cắn chặt

răng nhìn anh ta mất nửa ngày, cuối cùng vẫn buồn bực nhận đĩa bánh bao

kia đặt lên trên bàn, rồi bảo: Tôi đi rửa mặt đã

Đánh răng rửa mặt xong, Ngao Du đã chờ ở

cửa phòng tắm, bộ dạng cười hì hì chờ cô sai bảo. Vương Bồi cũng không

phải là không biết, nên lúc lúc lại bảo anh ta dọn dụng cụ vẽ tranh, lúc thì lại bảo anh ta thu dọn quần áo, cứ sai vặt anh ta làm linh tinh gì

đó thế mà anh ta cũng không giận, lại còn thỉnh thoảng hỏi Vương Bồi một câu:

"Bồi Bồi à, lúc nào thì chúng ta đi đây?"

Vương Bồi đã hẹn với Văn Liên lúc 9 giờ

rưỡi sáng, lúc đó sẽ có xe đến đón hai người. Đi du lịch lần này tổng

cộng chỉ có hơn hai mươi người, gồm 7 chiếc xe, mỗi xe chia đều ngồi từ

ba đến bốn người. Tối qua Vương Bồi còn cố gọi điện thoại cho giáo sư Lô Lâm, hình như là sẽ đi cùng xe cô.

Nhưng vương Bồi cũng không định nói cho

Ngao Du biết, cô vừa ăn bánh bao, vừa uống sữa đậu nành, lại còn mở tivi nghe tin tức nữa, cứ từ từ bình tĩnh nhìn Ngao Du sốt ruột đi đi lại

lại trước mặt cô, trong lòng chắc là cao hứng lắm.

Thật khốn khổ đợi mãi thì điện thoại

Vương Bồi reo lên, Ngao Du lập tức kích động mang ngay điện thoại tới,

coi như kiểu vật quý hiếm trao cho Vương Bồi, ánh mắt thì nhìn cô chằm

chằm, vẻ mặt thì mong chờ tha thiết.

Vương Bồi trả lời điện thoại hai câu, rồi tắt máy, vung tay lên bảo: Đi thôi!

Ngao Du lập tức sướng quá nhảy dựng lên,

sau đó mỗi một tay mang một chiếc hòm nặng nề từ trên tầng hai nhảy

xuống nhẹ như lông hồng! Vương Bồi tay không đi sau anh ta bỗng cảm giác có được một tên hầu sức khoẻ tốt vậy cũng đáng lắm.

Trên lối nhỏ vào trấn đã có một hàng xe

đỗ ở đó, cửa xe đã mở sẵn, Lô Lâm thì đang ngồi xổm ở ven đường nhìn mây trời, ánh mắt nhìn chằm chằm xuống dòng sông xem cá bơi lội, cũng không để ý thấy Ngao Du và Vương Bồi hai người đi tới gần.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!