Ngao Du lại vừa làm nũng vừa cầu xin nhưng cuối cùng Vương Bồi vẫn
không đồng ý. Tuy là Ngao Du trông rất ngây thơ nhưng thực ra sinh lý
lại là người trưởng thành. Về điều này Vương Bồi không cần thử cũng biết rõ. Sau đó Ngao Du rất tức giận, giật lấy chăn, chui cả người vào trong chăn mặc cho Vương Bồi gọi thế nào cũng không chịu ra.
Giữa trưa Vương Bồi nấu chút cháo sườn, trước hết là hầm nhừ gạo, sau đó lại thả xương và gia vị vào rồi tiếp tục hầm lên có mùi thơm, nhưng
Ngao Du vẫn không hài lòng, tiếp tục lải nhải chuyện ngày hôm qua không
được ăn thịt kho tàu.
Thời tiết bên ngoài dường như đã tốt hơn, ánh mặt trời chói lọi, độ
ấm tăng dần lên, đến chiều thì đã điều hoà trở lại. Ngao Du ăn xong thì
ngủ, Vương Bồi liền chuyển chiếc bàn nhỏ đến gần giường anh ta vẽ vẽ.
Lúc này vẽ trời mưa trong vườn có giàn nho, dưới mái hiên có chim nhỏ,
có những bông hoa nhài be bé…. Tất cả đều bị làm cho náo loạn, thoạt nhìn trông rất rối.
Do có linh cảm nên vẽ thật thuận lợi, thời gian cũng trôi qua nhanh
chóng, không để ý bên ngoài trời đã dần tối. Ngẩng đầu thấy Ngao Du đang nửa nằm nửa ngồi nhìn cô, tóc có chút rối, có mấy sợi vương trên trán,
ánh mắt sáng ngời nhìn thực trong sáng.
Cũng không biết là anh ta đã tỉnh từ lúc nào rồi?
"Anh tỉnh lúc nào vậy?" Vương Bồi buông bút, lấy tay vặn vẹo lưng, ngáp một cái hỏi: Sao không gọi tôi?
Ngao Du cũng không nói gì, mắt cứ đăm đắm nhìn cô, sau đó thì…. bỗng
tiến lại gần, hôn nhanh lên má cô một cái. Đến lúc Vương Bồi kịp phản
ứng muốn đánh thì anh ta đã ôm bụng chạy vọt vào toalét cười to, lại còn không biết xấu hổ kêu:
"Vương Bồi Bồi, cô có muốn vào xem không?"
Lúc này Vương Bồi tức quá lòng chỉ muốn giết người mà thôi.
Buổi chiều, ăn cơm xong hai người đi dọc bờ sông tản bộ, trên đường
có rất nhiều du khách, cứ tốp năm tốp ba đi lướt qua bên cạnh, không chú ý đến ai cứ anh anh em em điếc hết cả tai.
Trời tối, cho dù có đèn
đường nhưng người thì nhìn không rõ lắm, Ngao Du cũng im lặng bước từng
bước.
Có người thả đèn trên sông, Ngao Du nhìn thấy nhưng cũng không chạy
đến xem, Vương Bồi đưa cho anh ta 10 đồng bảo anh ta đi mua đèn, còn bản thân mình thì ngồi trong quán trà bên bờ sông chờ, nhìn du khách đi qua đi lại trước mặt, nói chuyện tán hươu tán vượn đủ loại. Vương Bồi lén
đoán lai lịch họ.
Nhìn trông rất tình tứ kia là đôi tình nhân, ôm trẻ
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!