Chương 11: (Vô Đề)

Vừa ra cửa bỗng thay đổi bất ngờ. Trời vừa trong xanh vài giây sau

thì mây đen kéo về dầy đặc. Có chút tiếng sấm rồi hạt mưa to như trút

nước nện bùm bùm thẳng xuống. Vương Bồi chậm chân chút nên cả người ướt

như chuột lột.

Trấn nhỏ này đã bao lâu rồi chưa có trận mưa nào to như thế, giống như cả thiên hà (sông trên trời) trút hết nước xuống vậy, đem toàn bộ trấn nhỏ chìm ngập trong màn mưa.

Trên đường bỗng chốc không còn bóng người, may là ô tô đều đi đường quốc lộ khác nên trên đường rất ít xe. Vương Bồi nheo nheo mắt rồi từ từ mở, vẫn cảm thấy kinh hãi.

Nhóm Chu Bách Đình vẫn bị kẹt ở cách đây mấy KM, lúc họ đi cũng chỉ

ước chừng được 10 phút, còn Vương Bồi thì lại đi mất nửa tiếng cuối cùng mới nhìn thấy xe họ. Mở loa, dùng cần gạt nước, Vương Bồi cao giọng gọi một câu, Chu Bách Đình cũng cao giọng trả lời một câu, nhưng cuối cùng

vẫn chẳng nghe được rõ cái gì. ẩC hâi đều ngốc, không nghĩ tới dùng điện

thoại, cuối cũng vẫn là Chu Tích Quân nhắc thì hai cô mới thông điện

thoại.

Mưa lớn như vậy, Vương bồi cũng không có gan đưa bọn họ vào Thành J,

cuối cùng đơn giản là đưa họ trở về. TRên đừng về còn lo lắng tý nữa

Ngao Du mà trông thấy bọn họ sợ răng giận, nhưng lúc vào đến nhà mới

phát hiện anh ta không có trong nhà.

Trên lầu cũng không có ai, Vương Bồi mở máy điện thoại ghi lại cuộc

trò chuyện cũng không có ai nói. Đứa bé này, không nói câu nào đã ra

khỏi cửa! Làm cho ngừơi khác lo lắng quá! Bên ngoài mưa lớn vậy, phải

làm cho anh ta tỉnh, xem anh ta có trở về hay không. Cô không thèm lo

cho anh ta đâu.

Cô đi đun nước ở bếp, còn anh em họ chu thì pha trà uống, mở tủ lạnh

ra thì phát hiện thấy tất cả xương sườn được sắp xếp gọn gàng, ngăn nắp, cái dài, cái ngắn, trông rất mới mà lại xinh đẹp nữa. Trong tủ lạnh còn có dưa chuột và bí đao anh ta không thích ăn nữa, vẫn còn tươi để ngăn

trên cùng.

Vương Bồi đóng cảnh tủ lạnh lại.

Tý nữa chắc anh ta sẽ về.

Nhưng mà một giờ trôi qua, anh ta cũng không trở về. Hai giờ trôi qua anh ta cũng chưa trở về…

Vương Bồi có chút đứng ngồi không yên, cô lấy cớ gọi điện thoại cho

Ngao Du vài lần nhưng không có ai nghe máy, cuối cùng thì tắt hết điện

thoại.

Anh ta đang tính gì vậy? Rời nhà trốn đi sao? Chỉ vì chút chuyện cỏn con này? Cô đã nói gì với anh ta đâu!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!