Chương 1: (Vô Đề)

Lúc thức dậy Vương Bồi bỗng phát hiện thấy có chuyện không đúng.

Dưới lầu đang cãi nhau ầm ĩ, có rất nhiều người đang nói chuyện ồn ào.

Thậm chí cô còn nghe thấy bên tường bên kia có tiếng Lưu thẩm đánh mạt chược nữa.

Kỳ lạ hơn là phía sau cô không phải là sòng bài hay sao? Chẳng lẽ cô đến muộn quá nên không chiếm được chỗ nào rồi?

Mở to mắt nhìn thấy đồng hồ báo thức đầu giường vừa mới chỉ 8 giờ.

Vương Bồi tuyệt vọng kêu lên một tiếng, tối hôm qua lúc cô đến vẽ ở hầm

Lăng Thần khoảng 2 giờ, hai mắt vẫn còn buồn ngủ díp lại.

Ôm chăn lăn qua lăn lại trên giường, bên tai vẫn vang lên những âm thanh ầm ĩ làm cho cô khó chịu vô cùng.

Vội vàng rời giường, chải đầu, đi dép vào, vừa ngáp vừa ra khỏi

phòng. Còn chưa đến cửa thì đã nhìn thấy Thái Hậu đứng ở cửa:

"Trong bộ dạng con nhìn giống quỷ chưa kìa, tóc thì rối bù, trông lôi tha lôi thôi, có nhanh lên đi rửa mặt chải đầu ngay không, có khách đến chơi nhà nếu mà chẳng may bị nhìn thấy có phải mất mặt không cơ chứ…"

Sao cả Thái Hậu cũng kỳ quái vậy không biết?

Vương Bồi vừa ngáp vừa

vô cùng khó hiểu. Bình thường thì Thái Hậu chẳng bao giờ để ý đến cô, kệ cho cô ngủ đến hai giờ chiều rời giường cũng không sao.

Hơn nữa dì Luu

đều là hàng xóm láng giềng, chả lẽ lại coi là khách hay sao?

Lúc Vương Bồi vào Toalét đánh răng, con gái thứ của dì Lưu liền bước

vào. Vương Bồi đang nghĩ là cô ta đi toalét thì lại thấy cô ta đứng im

trước gương. Lấy chiếc lược cào cào vài nhát lên đầu, soi soi xem xem

một lúc rồi hỏi một câu:

"Cậu có son môi không?"

Vương Bồi xúc miệng òng ọc nhổ đi rồi đáp: Không có Loại đồ trang

điểm gì đó giống như đàn ông không thể tuỳ tiện cho mượn được. Nhưng em

gái Lưu nhị này lại không hiểu gì cả.

Cô ta còn nói tiếp:

"Son môi kia mà còn không có"

Không đợi Vương Bồi trả lời cô ta tự tay kéo ngăn kéo dưới bồn rửa

tìm kiếm son môi chẳng thèm để ý đến sắc mặt của Vương Bồi đã khó chịu

đến cực điểm, cứ lau chiếc gương nhiều lần, lại nhìn gương khác soi xét, một lúc thì nhếch miệng lên, một lát thì lại vuốt vuốt tóc, có vẻ hài

lòng đôi chút rồi không quay đầu tiến thẳng ra cửa. Vương Bồi đen sì nhìn theo bóng cô ta rời đi, chờ đến lúc cô ta đã đi ra hẳn bên ngoài phòng

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!