Chương 6: (Vô Đề)

6.

Trung thu năm nay, trăng tròn gió mát.

Bùi Thanh Thư thu dọn lại sân viện, vừa mua vừa nấu, bày biện một bàn đầy ắp món ngon. Ta vốn không định đến, nhưng nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn dẫn theo Trúc Nhi quay về.

Nhìn thấy ta nắm tay Trúc Nhi đứng trước cửa, Bùi Thanh Thư vừa mừng vừa kinh ngạc, vội vàng ra đón ta vào nhà. Trúc Nhi thấy ta đối với Bùi Thanh Thư có phần hòa hoãn, cũng chịu cười với hắn một chút.

Khi trăng lên cao, Trúc Nhi đã buồn ngủ nên về phòng nghỉ ngơi. Dưới ánh trăng, chỉ còn lại ta và Bùi Thanh Thư. Hắn trịnh trọng lấy ra hai cây trâm, từng lời từng chữ đều chân thành tha thiết:

"Ngọc Nương, trước đây đều là ta hồ đồ, không biết trân trọng người trước mắt, khiến cuộc sống trở thành một mớ hỗn độn, cũng khiến cho nàng chịu nhiều ấm ức."Ta thề, sau này sẽ không ai quan trọng hơn nàng.

Mỗi năm vào sinh thần nàng, chúng ta đều ra chợ mua trang sức y phục cho nàng, chỉ cần nàng vui vẻ là được.

"Nói đến chỗ xúc động, Bùi Thanh Thư đưa tay nắm lấy tay ta:"Những ngày nàng không ở đây, ta mới biết trước kia bản thân hoang đường đến nhường nào.Sau này nếu nàng muốn học chữ, ta sẽ dạy nàng đọc sách làm thơ.Không cần biết là trà Long Tỉnh hay gì khác, chỉ cần là nàng pha thì đều là trà ngon.Về chuyện học hành của Trúc Nhi, nàng cũng đừng lo lắng nữa, đều có ta lo liệu.Ngọc Nương, chúng ta cùng nhau sống những ngày bình yên, có được không?"

Mượn ánh trăng, ta chăm chú nhìn hàng chân mày, đôi mắt của hắn. Thấy ta nhìn về phía mình, trong mắt Bùi Thanh Thư ánh lên niềm vui mừng cuồng nhiệt. Hắn kéo tay ta, áp lên mặt mình.

Ánh trăng dịu dàng, giống hệt đêm chúng ta định tình năm đó.

Hôm ấy cũng là Trung thu. Năm ấy, Bùi Thanh Thư giúp ta viết mười bảy phong thư gửi đến kinh thành, một đồng cũng không lấy của ta.

Buổi tối, ta mặc chiếc váy đỏ thêu hoa phượng tiên, gọi hắn ra ngắm trăng. Ánh trăng sáng rực trong lòng, khiến người ta cũng trở nên can đảm hơn.

Ta tiến gần, hỏi hắn:

"Thanh Thư, ta và chàng ở bên nhau, chàng có muốn không?"

Bùi Thanh Thư ngốc nghếch, lắp bắp nói bản thân nghèo, không mua nổi trâm hoa, cũng không cưới nổi thê tử. Huyện Thủy vốn nghèo, không như kinh thành, không câu nệ tam thư lục sính.

Nếu hai bên vừa ý, nam nhân sẽ mua một cây trâm tặng nữ nhân. Nếu nữ nhân đồng ý thì sẽ tự tay cắt may một chiếc váy đỏ, cài trâm lên tóc, bước vào nhà người kia cùng nhau chung sống.

Thật ngốc!

"Người khác có trâm vàng trâm bạc ta cũng chẳng ưa!"

"…Nếu là chàng, chỉ cần vì ta hái một đóa dại là được rồi."

Bùi Thanh Thư ngắt một cành nhài chưa kịp nở, vụng về cài lên sau tai ta:

"Chờ sau này ta có tiền, nhất định sẽ mua cho nàng cái tốt hơn."

Nếu không phải vì hôm đó Trúc Nhi đã cài lên tóc ta một bông nhài dại, ta suýt nữa đã quên mất rằng, Bùi Thanh Thư cũng từng nói sẽ đối tốt với ta, cũng từng cảm thấy ta xứng đáng có được những ngày vui vẻ.

"Thanh Thư, những năm gả cho ngươi, ta chưa từng ghen tị với nữ nhân nhà khác có xiêm y đẹp, có trâm cài lộng lẫy."

"Ngày sinh thần năm ấy, ta đã nghĩ qua rồi, ngươi không mua trâm tặng ta cũng không sao cả. Chỉ cần trên đường về, ngươi thuận tay hái một bông hoa cải trắng tặng ta, ta cũng sẽ trân trọng cài lên đầu mà xem như bảo bối vậy."

"Nhưng Thanh Thư, ta quả thật tầm thường thô tục, ta không thể vừa không có trâm vàng, cũng không có cả hoa cải để cài lên."

Ta không tha thứ cho hắn, chỉ là không muốn hận hắn nữa.

Bùi Thanh Thư sững sờ.

Ta tưởng rằng những ngày qua, nước mắt của mình đã sớm cạn khô.

Nhưng tại sao, chỉ vừa nhắc đến chuyện cũ, vành mắt lại đỏ lên rồi?

Ta lau mắt, ngẩng đầu nhìn hắn, khẽ cười:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!