Chương 5: (Vô Đề)

5.

Dạo gần đây, Bùi Thanh Thư mua rất nhiều trâm cài và y phục đem đến nhà Xuân Hương tặng ta. Trâm thì có vàng có ngọc, có hình hoa có hình cỏ. Y phục thì đỏ có, xanh có, rực rỡ có, giản dị có.

Ta đều từ chối rồi nhìn Ngâm Nguyệt cô nương đứng ngoài cửa với đôi mắt đỏ hoe, ta cười nói:

"Thanh Thư, những thứ này ngươi cứ tặng cho Ngâm Nguyệt cô nương đi, nàng ấy mặc lên, cài lên, chắc chắn sẽ đẹp hơn ta."

Hắn còn mua cho Trúc nhi một hộp điểm tâm, những chiếc bánh nặn thành hình hổ nhỏ, khỉ nhỏ trông vô cùng sống động.

Triệu Kỳ nhi thèm thuồng nhìn hộp điểm tâm, níu lấy tay Ngâm Nguyệt cô nương làm nũng:

"Mẹ, người cầu xin cha đi, con cũng muốn có cái này!"

Nghe Triệu Kỳ nhi gọi hắn là cha, sắc mặt Bùi Thanh Thư lập tức trầm xuống:

"Kỳ nhi, ta không phải cha của ngươi. Cha ngươi tham ô ngân lượng cứu tế, hiện đang ở ngục giam kinh thành, chỉ chờ đến sau thu xem xét."

Nghe vậy, sắc mặt Ngâm Nguyệt cô nương lập tức tái nhợt. Nàng ta giơ tay giáng cho Triệu Kỳ nhi hai cái bạt tai. Triệu Kỳ nhi khóc lớn, vừa khóc vừa nói muốn về kinh thành tìm cha, để cha lấy đầu bọn ta ra chém.

Trúc nhi trốn sau lưng ta, không chịu ra gặp Bùi Thanh Thư, càng không chịu như trước kia gọi hắn một tiếng cha.

"Bùi thúc thúc, Trúc nhi không thèm, hơn nữa mẹ cũng không cho Trúc nhi nhận đồ của người khác."

Bùi Thanh Thư sững sờ nhìn Trúc nhi, cả người lảo đảo, khó tin hỏi lại:

"Con vừa gọi ta là gì?"

"Bùi thúc thúc! Ai mà mẹ nhận làm trượng phu, người đó mới là cha của Trúc nhi!"

Không muốn thấy bọn họ tranh cãi nữa, ta thở dài:

"Thanh Thư, chúng ta cứ ai đời người ấy sống đi."

Dù Bùi Thanh Thư có khuyên thế nào, ta và Trúc nhi cũng không chịu trở về. Những ngày rời khỏi nhà, dù nắng có gay gắt, kiếm tiền có vất vả, nhưng cũng không ấm ức bằng việc gả cho hắn.

Ngô đại tẩu loan tin khắp nơi rằng ta bỏ đi là vì ăn cắp cây trâm vàng của Ngâm Nguyệt cô nương.

Sắp tới ngày vui của Xuân Hương, ta bận rộn giúp nàng trang trí áo cưới, lúc này không muốn vì mấy lời thị phi mà làm mất đi niềm vui.

Niềm vui nối tiếp niềm vui, ngày Xuân Hương xuất giá, áo cưới của nàng được nhà phú hộ trong trấn để mắt tới. Nhà phú hộ không thiếu quần áo lộng lẫy, nhưng lại muốn tìm một vị nữ tiên sinh giỏi may vá thêu thùa cho các tiểu thư trong nhà.

Sợ bị người khác giành mất, họ đưa trước hai lượng bạc làm tiền đặt cọc. Hai lượng bạc này, có thể làm được nhiều việc lắm. Ta dẫn Trúc nhi đến quầy viết thư thuê, bỏ ra ba mươi văn nhờ tiên sinh viết một tờ văn thư và một phong thư giúp ta.

Vị tiên sinh ấy rất tốt, hỏi rất kỹ, sợ viết sót điều gì. Bùi Thanh Thư vội kéo tay ta lại:

"Ngọc nương, nàng muốn viết gì, để ta viết giúp nàng. Nàng không biết chữ, coi chừng bị lừa."

Ta không nhìn hắn, cẩn thận cất tờ văn thư và phong thư đi, khẽ lắc đầu:

"Tiên sinh là người tốt, ta tin ông ấy."

"Nàng tin một người xa lạ, lại không tin ta?"

"Giờ Ngâm Nguyệt cô nương ở huyện Thủy rồi, không cần thuận tiện giúp ta viết thư nữa." Ta cười nhạt.

"Bút mực của Thanh Thư đắt đỏ, ta không kham nổi khoản tiền này."

Bùi Thanh Thư nóng nảy:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!