3.
"Đã bảo bộ giá y ấy không gấp, trời mưa lớn như vậy mà cháu còn chạy một chuyến làm gì chứ?"
Mẹ Xuân Hương vội vàng đưa cho ta hai chiếc khăn khô, lại bảo Xuân Hương rót hai bát trà nóng. Nhìn ta và Trúc nhi ướt sũng nước, lại thấy trong giỏ trúc trên tay ta có hai bộ y phục để thay, bà liền đoán được phần nào.
"Có phải cháu lại chịu ấm ức gì rồi không?"
Ta lắc đầu, mỉm cười như chẳng có chuyện gì:
"Làm gì có, mau bảo Xuân Hương thử y phục đi, chỗ nào chưa vừa cháu còn sửa lại, không thể làm chậm trễ ngày vui của muội ấy được."
Bộ giá y đỏ thắm khoác lên người Xuân Hương, từ đầu đến chân không chỗ nào là không vừa vặn. Nàng xoay một vòng, những bông hoa thêu trên váy cũng tựa như lay động trong gió.
Thật đẹp.
Trúc nhi uống trà nóng, lại nhìn váy đỏ trên người Xuân Hương, bỗng dưng chạm đến tâm sự, ấm ức rơi nước mắt:
"Thẩm thẩm, cha không mua bánh ngọt cho Trúc nhi, cũng không mua trâm cài cho mẹ."
"Sáng nay mẹ dẫn Trúc nhi ra ngoài mua, Trúc nhi đã nghĩ xong rồi, muốn ăn bánh nhân táo đỏ."
"Thế nhưng trời đổ mưa lớn quá, bánh của Trúc nhi và trâm của nương đều không mua được."
Mẹ Xuân Hương hoảng hốt:
"Là ta tạo nghiệp rồi, giữ cháu lại nói dăm ba chuyện không đâu."
Ta lắc đầu, cười bảo:
"Thím cũng khôgn phải Lôi Công Điện Mẫu, trời mưa không thể đi chợ, sao có thể đổ lỗi cho thím được?"
Mẹ Xuân Hương quyết định giữ ta lại, kéo tay ta nói:
"Thêm hai bông hoa thêu ở tay áo Xuân Hương, cháu ở đây hai ngày rồi hãy đi."
Sau khi cha Xuân Hương qua đời, mẹ Xuân Hương nương một thân một mình nuôi nàng từ tấm bé. Mẹ góa con côi sợ bị người đời ức hiếp, mẹ Xuân Hương ngày càng cứng cỏi, đã quyết định chuyện gì thì chẳng ai thay đổi được.
Ta biết nàng có lòng tốt, không tiện từ chối nữa. Mẹ Xuân Hương dọn dẹp phòng của mình, nhường lại cho ta và Trúc nhi:
"Cháu đừng khách sáo, Xuân Hương sắp xuất giá rồi, hai mẹ con ta ngủ chung cũng tiện hàn huyên đôi chút."
Mắt ta hơi nóng lên, trong lòng cảm kích, chẳng biết phải cảm ơn nàng thế nào.
Mẹ Xuân Hương phẩy tay:
"Đều là những người làm mẹ, ta cũng hiểu. Cháu đã dắt Trúc nhi ra đi, hẳn đã hạ quyết tâm không quay về, ta sẽ không khuyên nữa."
"Cháu cứ ở yên đây, dĩ nhiên ta cũng không giữ không, mai ta mang mẫu thêu của cháu lên trấn hỏi thử, cháu kiếm được tiền rồi thì trả ta chút tiền thuê nhà cũng được."
Vừa nói, Xuân Hương kéo ta vào phòng lục xem các mẫu thêu. Ta nhìn thấy trên bàn nàng đặt mấy bông hoa lụa rực rỡ, còn có một cây trâm bạc giản dị.
"Đây đều là A Ngưu ca tặng ta, tỷ tỷ, tỷ thích thì cứ lấy mà dùng."
Nhắc đến A Ngưu, Xuân Hương đỏ mặt:
"Chỉ là đừng lấy bông hoa màu đỏ, ta... ta để dành đến ngày xuất giá."
Ta đang thu dọn giường chiếu thì nghe Trúc nhi hỏi mẹ Xuân Hương:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!