Chương 2: (Vô Đề)

2.

Đêm qua mưa rất lớn, sáng sớm vẫn chưa ngớt. Mưa đánh nghiêng giàn mướp hương trong sân, gió thổi rụng đầy đất những bông hoa phượng tiên đỏ tươi.

"Ngọc Nương, buổi chiều nàng mang áo của ta đi hồ một lượt."

"Váy của Ngâm Nguyệt cô nương là lụa, đừng dùng xà phòng giặt."

Đang nói dở, bấy giờ Bùi Thanh Thư mới phát hiện trong bếp lửa lạnh nồi không, chẳng thấy bóng dáng Ngọc Nương đâu cả. Hắn nhìn ra ngoài trời mưa, sớm nay đã thấy hai chiếc ô lớn nhỏ dựa bên cửa chẳng còn ở đó nữa.

Đó là hai cây ô hắn mua cho Ngâm Nguyệt và Kỳ nhi mấy hôm trước. Hôm ấy cùng đi chợ trời nắng gắt, hắn sợ mẹ con nàng bị cháy nắng nên đã tiện tay mua về.

Chắc là Ngọc Nương và Trúc nhi cầm đi, ra ngoài mua thức ăn rồi.

"May mà lúc đi còn mang theo một bộ chén trà."

"Trời mưa thế này, pha ít Long Tỉnh, ngồi dưới hiên ngắm mưa cùng Bùi ca ca cũng thú vị đấy chứ."

Dưới cửa sổ thư phòng, Liễu Ngâm Nguyệt đưa trà cho Bùi Thanh Thư, ngạc nhiên hỏi:

"Ngọc Nương tỷ đâu? Sao sáng sớm đã chẳng thấy bóng dáng?"

Mỹ nhân trước mắt, cảnh mưa triền miên, Bùi Thanh Thư không muốn nhắc đến Ngọc Nương, vội lảng sang chuyện khác:

"Nàng ấy không ở đây thì cũng tốt, vốn không biết thưởng trà, có uống cũng chẳng phân biệt được trà ngon hay dở, uổng phí của trời."

Ngọc Nương không biết thưởng trà.

Một năm trước có một lái buôn trà đến đây, người ta lừa nàng rằng đây là Long Tỉnh Minh Tiền hảo hạng, loại mà chỉ trong kinh thành mới có. Ngọc Nương bỏ một số tiền lớn mua về một gói nhỏ, đợi hắn về nhà liền nâng niu đưa tới.

Vừa ngửi, Bùi Thanh Thư đã bật cười, bảo nàng ngốc:

"Trà cũ rồi, hơn nữa là thứ trà rẻ tiền, nàng còn không ngửi ra à?"

Mắt Ngọc Nương thoáng ảm đạm, nhưng rất nhanh đã tự an ủi, ngẩng đầu cười lấy lòng:

"Nhưng người ta nói trà này từ kinh thành mang tới mà, A Thư nếm thử đi, biết đâu giống với Long Tỉnh nhà chàng..."

Trà không phải trà ngon, ngay cả chén uống trà cũng chỉ là bát sành thô kệch. Bùi Thanh Thư miễn cưỡng uống một ngụm, số trà còn lại chẳng biết đã bị hắn vứt xó nào rồi.

Đây chính là Ngọc Nương, quê mùa lại không biết nhìn hàng. Không giống như Ngâm Nguyệt, dù có lánh nạn trốn chạy cũng vẫn mang theo một bộ chén Thành Diêu tinh xảo, cùng hắn thưởng trà nghe mưa.

"Nói thật, lúc nhìn thấy Ngọc Nương ta cũng giật mình, nghĩ bụng Bùi ca ca sao lại cưới nàng ấy." 

Ngâm Nguyệt ôm lấy Kỳ nhi cười nói,

"Ta tưởng dẫu gì cũng phải là một tiểu thư khuê các biết lễ nghi, không ngờ nàng không biết chữ, đến cách ăn mặc cũng quê mùa. Bộ váy đó mà cho ta lau sàn, ta cũng chẳng thèm."

Ngọc Nương không phải tiểu thư khuê các được nuông chiều trong kinh thành như Ngâm Nguyệt. Nàng không biết chữ nhưng lại thêu thùa rất khéo léo.

Có nhà phú hộ trên trấn đưa nàng một bản mẫu hoa, nhờ nàng thêu một bức cúc vàng, còn dặn dò phải thêu theo thơ của Đào Uyên Minh.

Ngọc Nương thêu rất sống động, nhưng không thông thơ phú, bèn mang bản mẫu đến hỏi hắn:

"Đây có phải thơ của Đào Uyên Minh không?"

Phải.

Bùi Thanh Thư không thèm ngẩng đầu. Phải hay không thì đã sao? Nàng không biết chữ, nói cho nàng nàng cũng chẳng hiểu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!