Chương 26: Võ giả phường

Long Thần giống như bị ngũ lôi oanh đỉnh, cơ hồ rống to với nàng:

"Tại sao ngươi không nói sớm?"

Linh Hi cảm thấy ủy khuất, khóc nức nở:

"Ngươi làm gì hung dữ thế, ta mới vừa tỉnh lại nha! Lần trước xuất thủ thì ngươi bất tỉnh, ta đâu có cơ hội nói!"

Tâm tình Long Thần từ từ bình ổn lại, trầm tư một hồi mới nói:

"Tiểu Hi, cám ơn ngươi! Ta là nam nhân, sau này có việc gì cứ để ta gánh chịu. Lúc nãy ngươi nói linh dược bồi dưỡng thần hồn là vật gì, để ta đi tìm cho ngươi."

Linh Hi suýt chút nữa là giao ra tính mạng để cứu mình, Long Thần cảm động thật sự cảm động không nói nên lời. Ở trong lòng hắn, Linh Hi đã trọng yếu còn hơn tính mạng của mình.

Long Thần thu Long Ấn vào trong ngực, thân là võ giả hiển nhiên là biết nhiều linh dược. Chỉ có điều hắn quan hệ giao hảo tại Dương gia không tốt lắm, mà chỉ biết một mình Dương Linh Thanh có khả năng giúp đỡ mình.

"Linh dược bồi dưỡng thần hồn rất khó tìm, giá trị cao quý vô cùng. Long Thần, ta có phải đã trở thành gánh nặng rồi không?"

"Nói nhảm gì đó? Ngươi đã cứu mạng ta, ta chỉ tốn chút tâm tư tính gì chứ? Đầu óc ngươi có vấn đề sao?"

Mặc dù Long Thần nói chuyện hung dữ, nhưng trong giọng nói của hắn ẩn chứa sự lo lắng và ân cần giúp cho Linh Hi ấm áp.

Trước kia nàng vốn là người không buồn không lo dần dần trưởng thành hơn rất nhiều.

"Đúng rồi, ngươi mới vừa nói Long Ấn có cấm chế là sao? Ngươi có thể giải khai không?"

Linh Hi xuất hiện làm cho hắn quên mất chuyện trọng yếu, lúc này nhớ tới lập tức lộ vẻ kích động vô cùng.

"Ta bây giờ rất yếu, không thể nhìn rõ cấm chế, chỉ cần có được linh dược bồi dưỡng thần hồn, ta nghĩ mình có thể thử một lần."

Long Thần mừng rỡ nói:

"Tiểu Hi tốt, quả nhiên là tài giỏi hơn người. Nếu ngươi có thân thể là tốt rồi, ta có thể hôn ngươi xem như phần thưởng."

Sau khi nói xong, Long Thần cười phá lên vui vẻ.

"Hừ. Nghĩ hay quá nhỉ, con ếch mà đòi ăn thịt thiên nga. Giải khai cấm chế cần rất nhiều năng lượng, ta đây lại ham ăn, tiêu hóa cũng tốt. Sau này ngươi muốn ta giúp ngươi làm gì sẽ tính toán bằng linh dược."

"Được rồi được rồi, ta cho ngươi biến thành bình thuốc luôn!"

Hai người cười giỡn giúp cho không khí không còn trầm trọng như trước, nhưng Long Thần cũng hiểu trách nhiệm của mình lại tăng thêm một tầng.

Chẳng những hắn cần tăng cường thực lực, mà còn phải kiếm đủ tiền tài, linh dược mới có khả năng duy trì tính mạng Linh Hi.

"Bạch Dương trấn chỉ là địa phương nhỏ này hẳn là không có linh dược bồi dưỡng thần hồn."

Long Thần lại bắt đầu lo lắng bước ra khỏi phòng.

Trong đại viện Dương gia, những hộ vệ kia và nha hoàn thấy hắn đều nở nụ cười nghênh đón, khom người thi lễ vô cùng đàng hoàng. Thế nhưng, hắn thấy nụ cười kia còn khó coi hơn khóc.

Long Thần biểu hiện một phen làm chấn kinh cả Bạch Dương trấn, địa vị hắn tại Dương gia cũng nhảy lên vài tầng. Hơn nữa, thực lực hắn cường hãn như thế khiến cho đám hạ nhân không dám bất kính, lại còn lo sợ hắn tìm đến tính sổ món nợ trước kia.

Dương Vũ yên lặng nhìn đám hộ vệ tách ra hành lễ với Long Thần, ánh mắt hắn dần dần âm trầm.

"Vốn là đồ vật thuộc về tiểu Nguyệt lại bị cái tên nô tài này cầm đi, xem bộ dáng đắc ý như thế. Để ta xem ngươi còn kiêu ngạo được bao lâu!"

"Lão tổ coi trọng ngươi chỉ đơn thuần là lợi dụng mà thôi, những năm này Nhị thúc hành động cẩn trọng, làm việc rất tốt. Mặc dù tu vi vẫn là Long Mạch cảnh đệ thất trọng, nhưng địa vị trong gia tộc đã tăng lên vài phần, những công việc quan trọng tại Dương gia đều do hắn quyết định.

Ngươi cho rằng mình thoáng cái biến thành phượng hoàng sao?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!