Chương 16: Hoang vu Thú Vực

Long Thần cười cười nói:

"Ngươi nói thật sao? Thế nhưng, ta thu lấy bảo kiếm này khó tránh khỏi tiếng gió vạ lây, hay là giết người diệt khẩu vẫn tốt hơn!"

Bạch Thế Huân lập tức gào lên bi thảm:

"Đừng có giết ta! Tiền bối, ta không thấy tướng mạo của ngươi, căn bản không nhận ra ngươi làm sao tiết lộ ra ngoài được?"

Nói cũng đúng!

Long Thần mỉm cười nhàn nhạt, nắm cổ họng Bạch Thế Huân kéo lại gần rồi nói:

"Ngươi cái tên này da thịt mịn màng, mặt mày đẹp đẽ. Thế nhưng, ta đây ghét nhất là nam nhân đẹp trai hơn mình, cho nên…"

Nghe thấy Long Thần nói ra câu này, Bạch Thế Huân nhất thời sợ hãi tái mặt, thân thể giãy dụa điên cuồng:

"Tiền bối, ngươi đừng hủy dung, van xin ngươi đó! Ông nội của ta là gia chủ Bạch gia, chỉ cần thả ta về, ngươi muốn cái gì cũng được."

"Nói nhảm, ta hủy dung ngươi làm gì?"

Thanh âm Long Thần càng lúc càng lạnh, âm thầm lấy ra một cây chủy thủ đâm vào chỗ kín đối phương.

Xẹt!

Sau đó hắn vận lực xoáy một vòng, Bạch Thế Huân hét lên thảm thiết, dùng ánh mắt tuyệt vọng nhìn chằm chằm Long Thần, cuối cùng đau đớn hôn mê bất tỉnh.

Long Thần vứt hắn xuống đất.

"Ta không hủy dung ngươi, chẳng qua là giúp ngươi khỏi làm nam nhân mà thôi. Bạch Thế Huân, ban đầu cũng may ta cơ trí mới tránh thoát một kiếp. Nếu không, sợ rằng ngày hôm nay bản thân ta không còn là nam nhân nữa rồi. Đây chính là nhân quả tuần hoàn, báo ứng của ngươi."

Hắn quay đầu lại nhìn về phía thanh kiếm kia.

Đây là một thanh kiếm màu đen, điểm khác biệt nhất chính là thân kiếm quá hẹp, ước chừng rộng bằng hai ngón tay, kiếm dài bảy mươi phân. Thân kiếm bằng sắt loang lổ, thoạt nhìn tùy thời đều có thể đứt gãy.

Long Thần cười khổ nói:

"Đuổi theo lâu như vậy, không nghĩ tới là một thanh phế kiếm."

Hắn đi tới gần quan sát thanh kiếm cẩn thận, bàn tay nắm chặt chuôi kiếm.

Trong lúc bất chợt, hình như hắn nghe thấy một thiếu nữ kêu lên sợ hãi, trên thân thiết kiếm truyền đến lực lượng khiến cho Long Thần không có cách nào đề kháng. Trong lúc nhất thời hắn bị hù dọa xanh cả mặt, bởi vì lúc này hắn đã bị thiết kiếm kéo bay lên trời cao hàng trăm thước.

Tốc độ thiết kiếm phi hành còn nhanh hơn trước kia gấp mấy lần, rừng cây phía dưới đột nhiên thu nhỏ lại. Long Thần nhíu mày líu lưỡi, kêu lên thảm thiết:

"Lỡ may trợt tay té xuống, ta đây chết chắc rồi!"

Vừa nghĩ tới đây, hai tay hắn vội vàng vận lực nắm chặt chuôi kiếm, thiếu điều dùng toàn thân quấn vào luôn. Lúc này cho dù có chết hắn cũng dứt khoát không buông tay, thiết kiếm một đường bay đi loạn xạ làm như muốn chọc tức hắn.

"Thiết kiếm có linh tính tất nhiên là trọng bảo. Thế nhưng, lần này cái mạng nhỏ của ta khó bảo toàn rồi, vô phúc hưởng thụ."

Một người một kiếm cứ thế quay cuồng trên bầu trời, không biết đã bay đi bao nhiêu dặm đường.

Mặc dù thiết kiếm dùng đủ thủ đoạn muốn hất hắn ra, nhưng Long Thần vì muốn bảo vệ tính mạng vẫn cắn chặt răng bám lấy.

Đột nhiên từ trong truyền đến thanh âm thiếu nữ tức giận.

"Ngươi … cái tên khốn kiếp, mau mau buông ra cho ta. Nếu không, ta sẽ chém chết ngươi."

Long Thần hoảng sợ hết hồn, bởi vì thanh âm rõ ràng là phát ra từ trong thanh kiếm. Hơn nữa, nữ tử kia lại to tiếng mắng chửi làm cho hắn có tức giận muốn hộc máu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!