Chương 50: (Vô Đề)

07/06/20

Editor: Ji_en

Những chuyện sau khi Dịch Thần Hi rời đi, Hạ Xuyên không muốn cô trải qua một chút nào.

Sau khi cô đi chưa được một ngày, Nam Sudan mưa thường xuyên, bởi vì đây là quốc gia nghèo, không có nhiều biện pháp phòng chống lũ lụt, cho nên lũ cuốn nói đến là đến, không hề có dự báo trước.

Trước khi nước ngập khắp mọi nơi, tất cả mọi người vẫn còn trong trạng thái ngây ngốc.

Lúc đầu phe chính phủ và phe đối địch đều đã chuẩn bị vũ trang để bắt đầu cuộc chiến, nhưng vì lũ lụt, mà nghỉ chiến hoàn toàn.

Bọn họ lúc ấy dù có trang bị vũ khí đến mấy, cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn thiên tai xảy ra.

Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, không ai kịp phòng ngừa, dân tị nạn quá nhiều, bây giờ Hạ Xuyên nhớ lại cảnh tượng lúc ấy, đều cảm thấy đôi mắt có chút đỏ.

Khi ấy vết thương vẫn chưa lành, ngập lụt xảy ra anh bị đưa đến đại sứ quán, còn nhóm Chu Tinh Vũ, cho dù đã mất đi rất nhiều đồng đội, nhưng vẫn không quên, cứu càng nhiều người càng tốt, trợ giúp rất nhiều dân tị nạn.

Nước lan ra quá nhanh, nửa tháng sau, toàn bộ Juba bị ngập hơn phân nửa, dân tị nạn có mặt ở đấy trôi giạt khắp nơi, bởi vì không có nơi nào lánh nạn. Sau đó...... Hạ Xuyên thật sự không muốn nhớ lại những chuyện sau đó.

Quá thảm khốc, có đôi khi anh còn hy vọng những ký ức ấy không bao giờ xuất hiện nữa.

Nghe mọi người nhắc lại chuyện đó, bây giờ có thể cảm thấy rất bình thường, nhưng chỉ những người đã trải qua rồi mới biết sự việc ấy đau khổ thế nào........

Dịch Thần Hi muốn thoát khỏi tay Hạ Xuyên, nhưng lại bị anh gắt gao nắm chặt, cô dẫm chân Hạ Xuyên ở dưới gầm bàn, trừng mắt nhìn anh: "Anh buông em ra."

"Không buông."

Dịch Thần Hi cắn môi, đôi mắt tràn đầy tức giận, nhỏ giọng cắn răng gọi anh: "Hạ Xuyên!"

Hạ Xuyên cười nhẹ ra tiếng, ở sát bên tai cô đáp: "Anh ở đây."

"......"

Dịch Thần Hi mím môi trầm mặc, giãy giụa một hồi lâu, động tĩnh của hai người ở bên này cũng hấp dẫn ánh nhìn của những người khác, cô khụ một tiếng, cúi đầu, che giấu những biểu cảm trong ánh mắt, cô từ bỏ.

"Đừng nghĩ quá nhiều." Giọng Hạ Xuyên trầm thấp vẫn luôn ở bên tai, làm cô có cảm xúc khác thường.

Đã bao lâu rồi, hai người mới thân mật cùng nhau ngồi ăn như vậy, tay nắm chặt lấy nhau, sự ngọt ngào này đã lâu rồi cô chưa cảm nhận lại.

Dịch Thần Hi ngừng một chút, nhỏ giọng ừm một tiếng, cũng không quản bàn tay đang nắm chặt của Hạ Xuyên nữa, cúi đầu ăn.

Chiều hôm nay, Hạ Xuyên đã đưa trà sữa với đồ ngọt, nên bây giờ cô không quá đói, chỉ là muốn vui đùa cùng mọi người, những gương mặt tươi cười trước mắt cô, đều quá thu hút, bọn họ đều là những quân nhân ưu tú nhất.

Nghe bọn họ nói đến chuyện xảy ra lúc ấy, trên mặt mỗi người đều có chút khổ sở, là quân nhân, nên từ trước đến nay bọn họ không ngại gian khổ, gian nan nào cũng đã trải qua, nhưng điều bọn họ khó chịu nhất chính là không thể trở về cùng những đồng đội đã hi sinh.

Không khí trên bàn ăn đầy áp lực, cuối cùng vẫn là Chu Tinh Vũ không chịu nổi bầu không khí này, cậu lau nước mắt, nhìn mọi người ồn ào nói: "Mọi chuyện đã qua rồi, bây giờ chúng ta đều đã trở về, vẫn phải tiếp tục tiến lên phía trước, chị Thần Hi và chị Chu Ảnh đều có mặt ở đây, chúng ta uống rượu đi."

"Nào nào, mọi người cùng nhau uống rượu."

"Em kính chị Thần Hi và chị Chu Ảnh."

Dịch Thần Hi cười cười, cong khóe miệng, dùng tay trái cầm lấy một lon bia, mặt mày tràn đầy nhu hòa: "Là hai người chúng tôi nên kính các cậu mới đúng, mọi người vất vả rồi."

Chu Ảnh cũng vội vàng nói: "Ai cũng khó khăn cả, cảm ơn mọi người đã chăm sóc bọn tôi." Ngừng một chút, Chu Ảnh nói: "Cũng cảm ơn các cậu đã quay trở về."

Hai người bọn cô đều đứng lên, Hạ Xuyên cúi đầu, nhìn chăm chú bàn tay cô đang bị mình nắm lấy, cùng đứng lên, ai cũng gặp khó khăn, nhưng không một ai nhắc tới chuyện ấy, nhưng lúc này đây nhìn những gương mặt quen thuộc, những người bạn đã cùng mình trải qua rất nhiều điều, bọn họ không khỏi ngậm ngùi, nói nhiều một chút.

Sức ăn của quân nhân rất khỏe, Dịch Thần Hi đã sớm biết đến, nhưng nhìn một bàn đầy ắp trước mặt, hết một mâm lại một mâm thịt nướng bưng lên, cô thật sự bội phục. Nghĩ đến những chuyện đó, trong lòng Dịch Thần Hi cũng chua xót, không nhịn được muốn uống chút rượu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!