01/06/20
Editor: Ji_en
Lần trước có Trình Nguyên Phong ở đây, nhưng lần đó cũng không có nguy hiểm, mà hiện tại...... Dịch Thần Hi không dám nghĩ tới, thời gian trôi qua lâu như vậy, Hạ Xuyên có được cứu sống hay không.
Cô ngồi xổm trên mặt đất, hoàn toàn không quan tâm những người đi lại bên cạnh.
Chu Tinh Vũ nhìn cô, có chút đau lòng nói: "Thực xin lỗi chị Thần Hi, tất cả do em, nếu lúc ấy em chú ý tới, đội trưởng sẽ không bị thương như vậy."
Thật ra tình huống lúc đó, không ai có thể nắm chắc được, chiến tranh tàn khốc, tất cả mọi người đều không biết chuyện gì sẽ xảy ra ngay sau đó.
Tàn cuộc bên ngoài vẫn chưa thu dọn xong, nhưng Dịch Thần Hi không muốn để tâm vào việc khác, cô chỉ muốn cuộc phẫu thuật của Hạ Xuyên thuận lợi, anh tỉnh lại...... Và hai người sẽ về nước.
Không biết ngồi bao lâu, thời điểm bác sĩ ra, Dịch Thần Hi mới đứng lên, bởi vì ngồi xổm quá lâu, chân hơi tê, cô vừa mới đứng lên, cả người liền lảo đảo, phải có người bên cạnh đỡ lấy, cô mới đi được.
"Bác sĩ, anh ấy thế nào rồi ạ?"
Bác sĩ nhìn Dịch Thần Hi lắc đầu: "Viên đạn đã được lấy ra, nhưng vị trí quá gần trái tim, phải xem tình trạng bệnh nhân tỉnh lại thế nào, mặc dù có tỉnh lại......" Bác sĩ nhìn Dịch Thần Hi, có chút không đành lòng nói: "Sức khỏe của bệnh nhân có khả năng sẽ gặp nguy hiểm, điều kiện ở đây còn hạn chế, biện pháp tốt nhất là đưa bệnh nhân về nước."
"Dạ được, cảm ơn bác sĩ." Cô khàn giọng trả lời.
Mấy ngày này, Dịch Thần Hi đều ở bên chăm sóc Hạ Xuyên, cái gì cũng không làm, chỉ chờ anh tỉnh lại.
Thời gian tí tách trôi qua, bác sĩ đi khám cho những bệnh nhân khác, Dịch Thần Hi chăm sóc Hạ Xuyên.
Lúc Hạ Xuyên tỉnh lại, là buổi tối mấy ngày hôm sau...... ngón tay anh vừa động đậy, Dịch Thần Hi liền có cảm giác, vội vàng gọi bác sĩ đến, sau khi kiểm tra, Dịch Thần Hi nhìn Hạ Xuyên, lời nói tới miệng, nhưng một chữ cũng không thể nói nên lời.
Hai người im lặng nhìn nhau, Dịch Thần Hi kiềm nén nước mắt ba ngày qua, bây giờ lại rơi xuống.
"Em khóc...... Cái gì."
Dịch Thần Hi lắc đầu, im lặng nhìn anh, chỉ nói một câu: "Về nước đi anh, chúng ta về thôi."
Cô không bao giờ muốn ở lại chỗ này nữa, trong nước đã phái nhóm quân nhân mới sang đây, lần này bọn họ có thể thuận lợi trở về.
Hạ Xuyên ngẩn ra, không trả lời Dịch Thần Hi. Mà Dịch Thần Hi, chỉ mong muốn về nước cùng Hạ Xuyên.
Mấy ngày sau sau, chiến tranh qua đi, mọi thứ coi như đã về lại trật tự ban đầu, vết thương của Hạ Xuyên cũng có chuyển biến tốt, nhưng lo lắng sẽ để lại đi chứng, Dịch Thần Hi vẫn không yên tâm, cho nên lại nhắc chuyện về nước lần nữa.
"Hạ Xuyên, chúng ta nên trở về Trung Quốc." Dịch Thần Hi ngước mắt nhìn anh: "Ngày mai, có máy bay trực thăng quay trở về."
Hạ Xuyên ngẩn ra, nhìn chằm chằm cô, hầu kết chuyển động hỏi: "Thần Hi, nếu anh nói......"
"Không có khả năng!" Lời nói còn chưa hết, đã bị Dịch Thần Hi chặn lại, cô nhìn chằm chằm Hạ Xuyên, lắc đầu: "Không có khả năng, em sẽ không đồng ý." Mấy ngày nay, nếu Dịch Thần Hi còn không biết Hạ Xuyên nghĩ gì, cô cũng không xứng làm bạn gái của anh
Giọng điệu cô tràn đầy sự cầu xin: "Em về nước với anh không phải là chuyện tốt sao, nhiệm vụ của anh cũng đã kết thúc, có thể về nước rồi mà."
Hạ Xuyên lắc đầu, ánh mắt kiên định nhìn Dịch Thần Hi, từng câu từng chữ nói: "Nhiệm vụ của anh đã hoàn thành, nhưng các đồng đội của anh thì sao, chúng ta mất đi tận sáu người!" Anh ngừng một chút, lời nói có chút đau khổ nghẹn ngào: "Em bảo anh làm sao có thể về nước!"
Trong cuộc chiến này, đội Hạ Xuyên hi sinh sáu người, ngoại trừ những người có vết thương nhẹ ngoài da, còn lại đều trọng thương, dưới tình huống như vậy, Hạ Xuyên sao có thể để bọn họ ở lại rồi về nước.
"Vậy còn em thì sao hả?" Lời nói của cô có chút bất lực, nhưng vẫn nói với Hạ Xuyên: "Anh nghĩ đến đồng đội của anh, nghĩ tới dân tị nạn nơi này, vậy anh có từng nghĩ tới em không! Em không muốn trải qua một lần đợi chờ đau đớn nào như vậy nữa, năm đầu tiên, anh nói vì điều lệnh nên phải ở lại, được, em đồng ý, nhưng có phải anh đã quên là đã từng đồng ý với em, nếu anh lại bị thường thêm một lần nữa, anh sẽ về nước cùng em, cùng nhau trở về!"
"Những lời nói đó có phải anh quên rồi không!"
Hạ Xuyên bất lực nhắm mắt, anh chưa hề quên.
Nhưng anh không làm được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!