Nha Trang, 18/03/20
Editor: Xiao He (Wattpad: He_Lazy_lazier)
Dịch Ngưng Phù đối diện với tầm mắt lạnh nhạt của Dịch Thần Hi, mỉm cười nói:
"Ba nói hôm nay sẽ nói tài xế chở chúng ta qua trường để điền nguyện vọng."
"Còn chuyện gì nữa không?"
Dịch Ngưng Phù cười thật ngây thơ, diện mạo của cô ấy thuộc loại thanh tú, ngũ quan không quá tinh xảo, nhưng lại tạo cảm giác ôn nhu như nước cho người khác, giọng nói cũng mềm mại:
"Ba nói muốn chị điền nguyện vọng làm phát thanh viên giống tôi."
"Vì sao chị lại không muốn đăng kí chuyên ngành này chứ?"
Dịch Thần Hi nhấp môi, đôi mắt phượng lạnh lẽo nhìn Dịch Ngưng Phù, giọng nói khàn khàn: Học trường nào?
Trường đại học S.
Trên mặt Dịch Ngưng Phù vẫn luôn mang nụ cười ôn nhu, nhẹ giọng hỏi:
"Chị có thể học chung một trường với em sao?"
Dịch Thần Hi cười lạnh một tiếng, đứng lên khỏi ghế sô pha, đi đến trước mặt Dịch Ngưng Phù, nhìn cô ấy từ trên cao xuống, so sánh với chiều cao một mét sáu của Dịch Ngưng Phù, chắc chắn là có ưu thế hơn người.
Khom lưng xuống, Dịch Thần Hi nhìn nụ cười trên mặt cô ấy, nhẹ nhàng cong khóe môi, trong mắt hiện lên một tia tàn nhẫn:
"Đương nhiên là có thể, chỉ cần là yêu cầu của em, có bao giờ chị phản bác sao?"
Cô nhẹ giọng hỏi, Dịch Ngưng Phù kinh ngạc hết sức, Dịch Thần Hi dùng một tay đẩy người ra khỏi phòng mình:
"Sau này không có sự cho phép của tôi, cô vào phòng tôi thêm lần nào nữa tôi sẽ đẩy cô thêm một lần!"
Phanh một tiếng, Dịch Thần Hi đóng cửa phòng bang lên một tiếng, khiến cho mọi người dưới lầu đều sửng sốt.
Năm phút sau, ba Dịch lên lầu, hung hăng dạy dỗ Dịch Thần Hi một lúc lâu. Ngày hôm sau, sau khi đăng ký nguyện vọng xong, Dịch Thần Hi liền đi qua nhà bà ngoại.
Ở chỗ này, Dịch Thần Hi lại thấy Hạ Xuyên thêm một lần nữa.
- ------------
Nhà bà ngoại của Dịch Thần Hi ở bên Nam Khu, từ nhỏ cô đã sống ở bên này, cũng quen biết rất nhiều hàng xóm quanh đấy.
Cho nên lúc bà ngoại nói cô qua nhà bên cạnh để mượn nước tương, Dịch Thần Hi vô cùng sung sướng chạy ra phía cổng, hướng về phía nhà người hàng xóm cách vách.
Bước vào nhà, Dịch Thần Hi liền lớn tiếng gọi lớn:
"Bà ơi, bà ngoại con nhờ con qua đây mượn..." Lời nói còn chưa dứt lời, Dịch Thần Hi liền ngây ngẩn nhìn người con trai đứng ngay cửa, cô chớp chớp mắt, không thể nào phản ứng kịp.
Hạ Xuyên nhìn biểu cảm ngốc nghếch của cô, khác hẳn với sự vui vẻ ban nãy, nhướng mày nhìn chằm chằm cô, giọng điệu ngả ngớn: Ồ, là em à.
Dịch Thần Hi nhíu mày, trừng mắt anh: Anh là ai?
Hạ Xuyên chỉ về phía sau: Em tìm ai?
Bà Dương ạ.
Hạ Xuyên gật đầu: Đó là bà ngoại anh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!