Chương 27: (Vô Đề)

NT, 26/04/20

Edit+beta: Xiao He

Dịch Thần Hi nâng mi: "Lâu vậy ạ?"

Bác sĩ gật đầu bất đắc dĩ: "Vết thương của cậu ta để quá lâu rồi." Bác sĩ nhìn Hạ Xuyên: "Có phải mấy hôm trước mới phát sốt không?"

Hạ Xuyên nhấp môi, đối diện với đôi mắt long lanh của Dịch Thần Hi, không đành lòng nói thật, nhưng lại không thể không thừa nhận, đúng là mấy hôm trước bởi vì vết thương bị nhiễm trùng mà anh bị phát sốt.

"Vâng."

"Bây giờ đo nhiệt độ cơ thể, có lẽ còn có chút sốt nhẹ."

Hạ Xuyên vâng một tiếng, cầm lấy nhiệt kế: "Cháu cảm ơn."

......

Sau khi ra khỏi bệnh viện, Dịch Thần Hi không nói một lời, cầm túi thuốc lắc lư liên tục, cái túi màu trắng lắc qua lắc lại, làm cho Hạ Xuyên chóng hết cả mặt.

"Anh dẫn em đi xem phim nhé." Hạ Xuyên rũ mắt nhìn chăm chú vào cô, thật lâu sau mới hỏi.

Dịch Thần Hi dừng một chút, giọng điệu lạnh nhạt: "Em không đi."

Cô liếc nhìn Hạ Xuyên: "Chúng ta về đi."

Hạ Xuyên có chút đau đầu nhìn cô gái nhỏ đang giận dỗi, duỗi tay nắm lấy bàn tay Dịch Thần Hi, bị cô né tránh. Hạ Xuyên trực tiếp cầm lấy cô cổ tay, hơi hơi dùng chút lực, khiến cô phải quay lại đối diện với mình, giải thích: "Không phải anh cố ý gạt em, dù sao cũng hạ sốt rồi, nên anh không muốn làm em lo lắng."

Dịch Thần Hi nhấp miệng, vẫn yên lặng không nói lời nào. Sau khi nghe nói Hạ Xuyên còn phát sốt, cô liền trầm mặc hẳn đi. Rõ ràng hồi sáng mới đáp ứng cô sẽ bảo vệ bản thân thật tốt, vậy mà vừa mới hứa xong thì cô lại nghe tin này. Cô có chút chán ghét chính mình, ở bên Hạ Xuyên lâu như vậy, thế mà không hề phát hiện ra nhiệt độ cơ thể anh lại khác thường.

Thật ra cô không khó chịu việc Hạ Xuyên nói dối mình, nhưng liên quan đến thân thể thì đều cần phải cẩn thận. Vừa rồi lúc bác sĩ tháo băng gạc, cô liền nhìn thấy vết thương trên tay anh, bỗng cảm thấy nhói lòng. Dịch Thần Hi không phải là người bị hại còn cảm thấy đau, đừng nói tới Hạ Xuyên, anh mới thật sự là người bị thương. Vậy mà anh không để tâm tới, chủ động ôm hôn cô, còn ôm cô ngủ, lặng im không hề nhắc tới việc vết thương của mình nghiêm trọng như thế nào, cũng không nói bản thân vẫn còn phát sốt.

Làm cho Dịch Thần Hi còn tưởng rằng...... Nhiệt độ cơ thể đàn ông vốn dĩ cao hơn mình.

"Hạ sốt chỗ nào chứ?" Dịch Thần Hi tức giận phản bác một câu: "Vừa nãy bác sĩ còn nói anh vẫn sốt nhẹ đấy."

Hạ Xuyên dùng sức xoa xoa tóc tóc, kéo người ôm vào lòng, cong khóe miệng cười: "Cho nên em muốn chăm sóc người ốm sao?" Ngón tay anh thon dài nhéo nhéo lỗ tai Dịch Thần Hi, khom lưng tới gần cô, trong ánh mắt tràn ngập ý cười: "Cùng anh về nhà, được chứ?"

Nhìn Dịch Thần Hi bất động, Hạ Xuyên cố ý hạ giọng, nói bên tai cô: "Tiểu Bảo." Đối diện với ánh mắt khiếp sợ của Dịch Thần Hi, Hạ Xuyên cười, cũng không hề cố kỵ đang ở trước cửa bệnh viện, hôn đôi mắt cô, anh khàn giọng, tạo cảm giác mê hoặc, lôi kéo suy nghĩ của cô.

"Anh......" Dịch Thần Hi không tin nổi trừng mắt với Hạ Xuyên.

Đậu má, nhũ danh của cô, chính là cái tên khiến cô cảm thấy xấu hổ đó sao?? Hạ Xuyên biết được từ khi nào?!

Cô quả thực là không thể tin được. Cô chưa từng nhắc tới cái tên này, đối với Dịch Thần Hi mà nói đây thật sự là một sự xấu hổ mà.

Chớp chớp mắt, Dịch Thần Hi trừng mắt với anh, toàn bộ vẻ kinh ngạc đều rơi vào trong mắt anh.

"Ai là Tiểu Bảo chứ!" Cô dậm dậm chân, không thèm phản ứng với Hạ Xuyên. Cái nhũ danh mất mặt này, có đánh chết cô cũng sẽ không thừa nhận.

Hạ Xuyên nghe xong, đuôi lông mày nhếch lên, cười xấu xa nhìn cô, ánh mắt sáng rỡ, cặp mắt thâm thúy như muốn khắc sâu cô vào trong ấy. Anh cầm lấy bàn tay đang đong đưa của cô, tiến tới từng chút một, mười ngón tay đan vào nhau.

Nhìn bàn tay hai người đang nắm lấy nhau, Hạ Xuyên cố ý dùng cái giọng mà Dịch Thần Hi không thể nào chống cự được: "Tiểu Bảo." Anh nhìn Dịch Thần Hi cứng đờ, nghiêng người hôn lỗ tai mềm mại của cô, mút một ngụm, trầm giọng hỏi: "Đồng ý cùng anh về nhà nhé?"

Dịch Thần Hi nghe xong, đầu quả tim phát run. Sao có thể trả lời không chứ.

Dịch Thần Hi cảm thấy thân thể không còn là của mình nữa rồi, chỉ cần Hạ Xuyên dựa lại đây, cô liền có chút chịu không nổi, trái tim run rẩy, thân thể cũng mềm hẳn. Cảm giác như thể không có chút sức lực nào, anh như thế này, cô không thể nào giận dỗi được nữa.

Cô phát hiện mình không có biện pháp nào đối với Hạ Xuyên, muốn nổi giận nhưng lại không nỡ, cuối cùng chỉ có thể tự trách bản thân.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!