Chương 17: (Vô Đề)

Đà Nẵng, 05/04/20

Editor: Xiao He 

Lúc cô nhón chân lên, trong đầu hoàn toàn trống rỗng.

Dịch Thần Hi cũng không biết vì sao mình lại muốn hôn Hạ Xuyên, đây chỉ là một hành động vô thức. Cô muốn, thế nên cô chủ động.

Lần đầu tiên hôn môi, cô mới vừa nhón người một chút, môi hai người liền chạm vào nhau, chỉ một chút cảm giác ấy thôi, đã khiến Dịch Thần Hi phát ngốc. Trước đây cô cũng thường nghe các bạn trong phòng nói chuyện với nhau về tình yêu nam nữ, nhưng hoàn toàn chỉ là nghe nói, chưa có kinh nghiệm thực hành. Hóa ra hôn là như thế này.

Ánh mắt Hạ Xuyên tối lại, nhìn cô gái trước mắt, đôi mắt cô vô cùng sáng, nhưng hiện tại cặp mắt ấy đang được giấu dưới hàng mi mắt, toàn bộ đều được anh nhìn thấy vô cùng rõ ràng.

Anh vừa mới chuẩn bị duỗi tay chạm vào cổ cô, Dịch Thần Hi liền như chim sợ cành cong nhanh chóng trốn đi, Hạ Xuyên không kịp phản ứng, cô đã trốn vào một góc tối.

Hạ Xuyên mở miệng, vừa muốn nói chuyện với cô, liền có âm thanh truyền tới đây: "Có thời gian thì qua đây nhé."

Ba Phụ cười, gật đầu: "Nhất định rồi, tạm thời kế hoạch cứ như vậy đi, phía bên này làm phiền anh rồi."

Tru

Hãy tôn trọng công sức của editor!

Hai người nói chuyện với nhau, tiếng bước chân càng ngày càng gần. Anh dừng một chút, nhìn người đang trốn trong góc phòng kia, cong cong khóe môi, Hạ Xuyên vươn ngón tay cái, giả bộ lơ đãng cọ khóe môi mình, vô cùng tùy ý, nhưng lại cố tình... Khiến Dịch Thần Hi cảm thấy nhộn nhạo không chịu nổi.

Cô lui về sau, cố gắng giấu bản thân đi, cố gắng để không bị phát hiện.

Hạ Xuyên liếc nhìn động tác của cô, ho nhẹ một tiếng, mới quay đầu nhìn về phía hai người đàn ông phía sau. Ngay sau đó, ba Phụ lên xe, tối nay Hạ Xuyên không uống rượu, thế nên việc lái xe là trọng trách của anh.

Sau khi hai người ra khỏi đại viện quân khu, vẫn chưa nói với nhau lời nào. Một hồi sau, ba Phụ mới quay qua nhìn con trai mình, ngập ngừng một chút hỏi: "Hạ Xuyên."

"Ba nói đi."

Ba Phụ cười cười nhìn chằm chằm anh: "Con quen con gái chú Dịch sao?"

Hạ Xuyên hơi giật mình, nhoẻn miệng cười thừa nhận: "Đúng ạ."

"Vậy con biết chuyện hai cô con gái nhà bên ấy không?" ba Phụ kinh ngạc nhìn con trai. Trong lòng Hạ Xuyên suy nghĩ gì, ông rất rõ ràng, ông hiểu tính cách con mình. Hạ Xuyên tuyệt đối không phải là loại người chỉ vì anh là huấn luyện viên mà sẽ khen ngợi người khác. Thế nhưng tối nay, Hạ Xuyên lại vì Thần Hi mà nói chuyện, thời điểm so sánh giữa hai nữ sinh, anh lại hoàn toàn thiên về Dịch Thần Hi.

Tru

Hãy tôn trọng công sức của editor!

Hạ Xuyên nhấp miệng, nhớ tới vết thương đỏ ửng trên cánh tay Dịch Thần Hi ngày ấy, lắc lắc đầu: "Con không biết rõ chuyện đó, nhưng..." Hạ Xuyên đột nhiên dừng lại một chút, trầm giọng nói: "Dịch Thần Hi cũng chưa từng làm sai chuyện gì."

Ba Phụ cười khẽ, liếc mắt nhìn con trai: "Hiếm khi thấy con như vậy."

Hạ Xuyên vẫn duy trì sự im lặng. Hai người cũng không nhắc lại chuyện nhà họ Dịch nữa, ba Phụ xoa xoa huyệt thái dương, ông có chút đau đầu nên nhắm mắt nghi ngơi. Còn Hạ Xuyên... anh nhớ tới cô gái dám chủ động nhưng nhanh chóng bỏ trốn kia, khóe miệng liền treo lên một nụ cười.

- ----------

Sau khi xe rời đi, Dịch Thần Hi mới cảm thấy hai chân tê dại, ngôi xổm nên chân không tiện duỗi thẳng. Trái tim cô khẩn trương, nhưng không giống với ngày Hạ Xuyên xông ra cứu người.  Cô nhìn thấy ba mình đã quay về nhà, mới chậm rãi dựa vách tường đứng lên.

Duỗi tay sờ đôi môi của mình, trong mắt Dịch Thần Hi lấp lánh nét cười.

Môi của Hạ Xuyên khác hoàn toàn với vẻ ngoài kiên cường thường ngày của anh.

Rất mềm, cũng vô cùng ấm áp.

Chỉ đáng tiếc, cô vẫn chưa kịp làm động tác tiếp theo... Người trong nhà đã đi ra. Dịch Thần Hi có chút tiếc hận, vừa định thở dài liền nghe được âm thanh trong phòng, cô hết hồn, lúc này mới nhớ ra mình đang ở nơi nào. Cúi đầu nhìn vị trí bản thân đang đứng, Dịch Thần Hi thật sự không biết nên làm gì bây giờ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!