Chương 9: Nhưng sau cơn mưa, trời nhất định sẽ lại sáng thôi.

Trời nhá nhem tối, cuộc thi cũng bắt đầu. Không ít người tham gia đã thay quần áo và đợi ở hậu trường. Ai cũng trang điểm lộng lẫy, người thì hồi hộp, kẻ thì phấn khích, tụm năm tụm ba trò chuyện.

Một cuộc thi ca nhạc nhỏ mà cao thủ nhiều như mây, lộ diện không biết bao nhiêu trai xinh gái đẹp, không khí ở hiện trường vô cùng náo nhiệt. Chỉ khổ cho vị chủ nhiệm đầu hói, giờ này rồi mà vẫn phải lao tâm khổ tứ đi tuần tra khắp nơi.

"Lăng Sâm, cho tớ mượn một bên tai nghe với, tai nghe tớ hỏng rồi."

Đoạn Tịch chen chúc mãi mới lọt qua đám đông, vỗ vai Lăng Sâm.

Lăng Sâm đang cúi đầu giải đề trên lưng Hình Thu Vũ. Cậu ngẩng đầu lên từ quyển đề, hình như vẫn còn hơi mơ màng, một lúc lâu sau mới thoát khỏi mớ đề hoa cả mắt, nhìn rõ Đoạn Tịch mặc bộ vest trắng trước mặt.

"Không phải cậu sắp lên sân khấu rồi à? Nghe nhạc làm gì?" Lăng Sâm hỏi, không hề có ý định đưa tai nghe cho y.

Đoạn Tịch bĩu môi: "Cậu không xem danh sách tiết mục mà chị Thu gửi à? Nửa sau tớ mới lên, còn sớm chán. Cho tớ nghe nhạc đi, hồi hộp quá."

Đây là lần đầu tiên y tham gia cuộc thi. Nhìn từng người từng người lên sân khấu biểu diễn, y đứng ngồi không yên, hồi hộp đến mức chỉ muốn trốn đi đâu đó.

Nếu không phải muốn an ủi người kia, y cũng chẳng lên sân khấu biểu diễn làm gì.

"Không cho." Lăng Sâm từ chối một cách vô tình.

"Tại sao! Cho tớ một bên cũng được mà! Cho tớ thưởng thức gu âm nhạc của cậu một chút đi!"

"Hình Thu Vũ đeo một bên rồi!"

Đoạn Tịch: "..."

Đoạn Tịch khom lưng lùi lại: "Làm phiền rồi, thần xin cáo lui."

Diệp Tiêu Thanh không biết từ đâu nhảy ra, kéo tay áo Đoạn Tịch lôi vào hậu trường: "Đừng nghịch nữa, sắp đến lượt cậu rồi, mau vào hậu trường chuẩn bị đi."

"Đoạn Tịch? Vừa nãy cậu ấy đến đây làm gì thế?" Hình Thu Vũ quay người lại. "Câu năm cậu làm được không?"

"Chắc là đến khởi động đấy." Lăng Sâm cười toe toét. Cậu tháo tai nghe ra, bên tai rõ ràng không còn tiếng nhạc tình yêu du dương của nữ ca sĩ nữa, nhưng lại phủ lên một tầng ý vị quyến luyến khó tả, tâm trạng cũng trở nên rộn ràng.

Cậu cầm lấy quyển đề của Hình Thu Vũ, vẽ hai đường phụ trên hình vẽ của câu năm: "Câu này mà cũng không biết làm à? Xem tớ này."

Thấy ánh mắt Hình Thu Vũ không hề nhìn vào sách mà cứ nhìn chằm chằm mình, Lăng Sâm huơ huơ tay trước mặt hắn, hung dữ nói: "Mặt tớ dính hoa à? Nhìn gì thế, có phải chưa thấy bao giờ đâu, mau nhìn sách đi! Đơn giản thế này mà cũng không biết làm, uổng công gọi cậu là học sinh xuất sắc."

Nói xong, chính cậu lại bật cười thành tiếng.

Thực ra, Hình Thu Vũ không phải không biết làm, hắn chỉ muốn tìm cớ để nói chuyện với Lăng Sâm thôi.

Hắn cười giơ tay đầu hàng, dời mắt xuống đề bài, hai đường phụ vừa vặn phác họa thành hình trái tim.

Lúc hai người ồn ào nhốn nháo làm xong bài tập, tiết mục của Đoạn Tịch cũng bắt đầu.

Khi ánh đèn sân khấu chiếu vào người, Đoạn Tịch ngược lại không còn hồi hộp nữa. Y nhẹ nhàng lướt tay trên phím đàn piano, tấu lên một chuỗi âm thanh mềm mại, như ngọc châu rơi xuống đĩa, dư âm văng vẳng, uyển chuyển du dương. Y hát một bài hát cũ, có một thời gian trường mẫu giáo quý tộc gần nhà họ thường xuyên mở bài này. Lăng Sâm và Hình Thu Vũ thường nghe trên đường về nhà, cũng có thể hát theo vài câu.

Đây là lần đầu tiên Đoạn Tịch đàn piano và hát trước mặt mọi người, ngay cả Lăng Sâm cũng không biết thằng nhóc còn có kỹ năng này, ngạc nhiên nắm chặt tay áo Hình Thu Vũ.

Hình Thu Vũ xoa xoa tay cậu, Lăng Sâm lại đổi sang nắm lấy đầu ngón tay hắn, phấn khích nói: "Hình Thu Vũ, con nhà chúng ta có tiền đồ rồi!"

Hình Thu Vũ khẽ cong ngón tay, nắm lấy tay cậu vào lòng bàn tay mình, hài lòng gật đầu phụ họa.

Bài hát kết thúc, tiếng vỗ tay vang lên không ngớt.

Hình Thu Vũ vừa định ra chỗ đống cặp sách phía sau lấy áo khoác cho Lăng Sâm, chợt chú ý tới Diệp Tiêu Thanh thần sắc khác thường lặng lẽ rời khỏi chỗ ngồi, chạy về phía tòa nhà tổng hợp.

Không lâu sau, Đoạn Tịch trở về từ hậu trường, vứt bộ vest trên ghế ngồi của mình. Y chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, tay còn ôm một bó hoa kẹo, vừa đến đã hỏi hai người: "Hai cậu có thấy Diệp Tiêu Thanh đâu không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!