Mới chỉ lạnh có mấy ngày, lúc Lăng Sâm chuẩn bị lấy áo khoác dày hơn ra mặc, nhiệt độ ở Giang Thành lại bắt đầu tăng vọt. Trên đường vẫn còn vết tích của cơn mưa vừa tạnh, từng vũng nước nhỏ bị những giọt mưa rơi từ mái hiên đập vào, lan ra thành từng vòng tròn gợn sóng rồi hòa quyện vào nhau.
Mặt trời không ló dạng, tầng mây đen dày đặc âm u, cuộn trào những con sóng trắng.
Trong không khí tràn ngập mùi gỗ ẩm mốc, Lăng Sâm nhìn bức tường ẩm ướt ch** n**c và cây lau nhà mọc đầy nấm nhỏ ở góc phòng, không khỏi kinh ngạc.
"Má ơi, nồm ẩm đến rồi!"
Nếu nói về thời tiết mà Lăng Sâm ghét nhất, thì nồm ẩm chắc chắn đứng đầu bảng.
Đi trên đường cứ như đang xông hơi, vừa ẩm vừa nóng vừa ngột ngạt, tường và trần nhà thì đầy những giọt nước, lúc tắm chúng thi nhau rơi trúng đầu cậu. Quần áo phơi mãi không khô, thậm chí còn ướt hơn lúc mới treo lên, nhỏ giọt tí tách xuống chậu nha đam nhỏ bên dưới khiến nó úng nước.
Đến cả quần áo khô mặc trên người cũng ẩm ướt, quần áo sấy khô thì luôn có mùi kỳ lạ khiến cậu bồn chồn không yên cả buổi sáng.
Kính cửa sổ trong lớp học bị mờ đọng hơi sương, nhiều người thi nhau viết vẽ lên đó, nào là "XXX và XXX mãi mãi bên nhau", nào là "Đồ ngốc XXX", còn có những cái tên kèm theo hình trái tim hoặc đầu heo, trẻ con như đám học sinh tiểu học.
Tô Lan Thu đi kiểm tra liền nhíu mày, cô ghét nhất là những thứ hoa hòe loè loẹt chẳng liên quan gì đến việc học hành này, bắt bọn họ mau chóng lau sạch.
Lăng Sâm tựa vào cửa sổ ngẩn người, không biết từ lúc nào cũng viết lên cửa sổ ba chữ "Hình Thu Vũ" tròn trịa mập mạp.
Ngày thường cậu viết chữ như gà bới cho xong chuyện, không muốn người khác thấy nét chữ tiểu học của mình, nên hiếm khi thấy cậu viết nắn nót như vậy.
Đoạn Tịch thò đầu qua. "Sao thế? Nhớ cậu ấy rồi à?"
Lăng Sâm giả vờ vung nắm đấm, nhe răng dọa nạt: "Không có, cút đi!"
"Nhớ thì xuống tìm cậu ấy đi, cậu ấy đang ở văn phòng chị Thu dưới tầng đó." Đoạn Tịch cười hề hề, nụ cười rất đáng ăn đòn, chưa đợi cậu ra tay đã vội vàng chạy mất, còn không quên quay lại lè lưỡi trêu chọc.
Nhìn tên Hình Thu Vũ trên cửa sổ, Lăng Sâm đột nhiên bừng tỉnh
- mình viết tên cậu ấy làm gì nhỉ? Chẳng trách tên chó chết Đoạn Tịch lại hiểu lầm...
Đang định lau đi, lòng nổi loạn của Lăng Sâm lại trỗi dậy, nghĩ bụng: Sao mình không được viết tên cậu ấy? Tên cậu ấy có đăng ký bằng sáng chế gì à?
Mình sẽ không lau!
Cậu chột dạ rời mắt khỏi cái tên, vừa hay chạm phải ánh mắt mỉm cười của Hình Thu Vũ. Hắn từ văn phòng của Tô Lan Thu ra phát bài tập, vừa hay đến chỗ của Lăng Sâm.
Hắn đặt hai quyển vở bài tập dính chặt vào nhau lên bàn rồi thản nhiên ngồi xuống.
"Không phải tớ viết." Lăng Sâm biện minh, cậu cũng không biết tại sao mình lại phủ nhận ngay khi vừa mở miệng, nhưng đã phủ nhận rồi thì đừng hòng bắt cậu thừa nhận, nếu không thì mất mặt lắm.
Hình Thu Vũ không nói gì, chỉ cười rồi gật đầu, trông có vẻ rất vui.
Lăng Sâm: "Cậu cười gì chứ!"
Hình Thu Vũ: "Bài này ra đề hay đấy."
Bài nào cơ?
Lăng Sâm nhìn theo ngón tay hắn, đó là một bài toán thi học sinh giỏi đòi hỏi nền tảng toán học rất vững chắc, do thầy chủ nhiệm đầu hói của bọn họ ra đề. Cậu nhìn thôi đã thấy đau đầu, bài này đến Hình Thu Vũ còn làm sai, cậu càng không thể làm được.
"Bài tập bé nhỏ của cậu đấy à?" Lăng Sâm nghi ngờ. "Chẳng phải cậu làm sai rồi sao?"
Hình Thu Vũ: "..."
Thành công làm Hình Thu Vũ nghẹn lời, Lăng Sâm thầm vui sướng. Cậu vỗ vai hắn, để lại một câu không đầu không đuôi. "Có chí ắt làm nên, tớ tin rằng sẽ có ngày cậu giải được bài toán tình yêu trong mơ của cậu thôi."
Sau đó cậu chuồn thẳng ra WC.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!