Rõ ràng đông vẫn ấm như xuân, thế mà xuân năm nay lại lạnh hơn hẳn mọi năm, ngày sau lạnh hơn ngày trước, đến cả Lăng Sâm thường ngày "thời trang phang thời tiết" nay cũng phải quấn mình thành một con gấu, áo khoác bông đen dày cộm, khăn len xám, còn đội thêm mũ len. Nếu trường không cấm, có lẽ cậu đã vác cả lò sưởi đến trường bật suốt hai mươi bốn tiếng để an ủi trái tim cún con đang đóng băng của mình.
Giang Thành sao lại không có hệ thống sưởi nhỉ?
"Lăng Sâm, áo khoác của tớ..."
"Giữ hộ cậu đúng không, được thôi được thôi!" Cầu còn không được!
Hình Thu Vũ còn chưa nói xong đã bị Lăng Sâm cắt ngang, giật phăng áo khoác chiếm làm của riêng. Cậu khoác áo lên người, sau đó ngả lưng ra sau, nhắm mắt lại với vẻ mặt an nhiên.
Dáng vẻ này trong mắt Hình Thu Vũ đáng yêu chết đi được, hắn không khỏi bật cười.
"Doraemon" Hình lại móc từ trong túi ra mấy miếng dán giữ nhiệt, tranh thủ lúc thầy giáo chưa đến đưa cho Lăng Sâm, bảo cậu nhanh chóng dán lên.
"Hình Thu Vũ."
Lăng Sâm đột nhiên gọi tên hắn, lúc hắn nhìn sang liền chìm vào đôi mắt lấp lánh của cậu.
"Ơi?"
Hắn nghe thấy giọng mình khẽ vang.
"Ngày mai tớ tặng cậu một cái cờ thi đua! "Bạn cùng bàn tuyệt vời nhất trần đời" được không? Không ưng thì "Bố nuôi tuyệt vời nhất trần đời" cũng được."
Nhưng tớ không muốn làm bố cậu.
Hình Thu Vũ vừa vui mừng vừa bất lực nhìn Lăng Sâm, đột nhiên rất muốn xoa xoa mái tóc cậu, vò mớ tóc lộn xộn trên đỉnh đầu cậu trong lòng bàn tay.
Sao cậu lại đáng yêu đến thế chứ?
Nhưng hắn không dám.
Chuông vào lớp chưa reo, Đoạn Tịch nghe hai người họ ríu rít nãy giờ, không nhịn được chen vào: "Cờ thi đua gì thế? Tặng tớ một cái xem thực lực thế nào?"
"Được thôi, cậu giảm được hai mươi kg tớ lập tức làm cho cậu một cái cờ thi đua ''Trai đẹp nhất trần đời'', treo trong phòng để cậu ngắm dần cho sướng." Lăng Sâm nói. "Đã quyết định thay đổi bản thân thành con người khác thì phải thể hiện chút quyết tâm cho anh đây xem chứ!"
Lăng Sâm và Hình Thu Vũ đều từng thấy dáng vẻ gầy gò của Đoạn Tịch.
Năm ấy y vẫn còn là học sinh cấp hai, tính cách lập dị chẳng kém gì Hình Thu Vũ hồi nhỏ, không thích nói chuyện, chỉ thích ngồi xổm trong góc tường chẳng thèm để ý đến ai. Tóc y dài che kín cả mắt, trên mặt thường xuyên có vết bầm tím, hoàn toàn khác với bây giờ.
Mắt Lăng Sâm lúc ấy sáng rực, miệng la hét gì đó kiểu "Hình Thu Vũ thứ hai kìa", rồi chạy tới bắt chuyện. Đương nhiên là không thành công, cậu bị Đoạn Tịch liếc một cái xem thường rồi phớt lờ.
Nhưng trong từ điển của Lăng Sâm làm gì có hai chữ thất bại, cậu càng gặp khó càng hăng, cuối cùng vào ngày hôm sau, sau khi bị Đoạn Tịch mắng cho một trận, cậu đã mặt dày trở thành một trong số ít bạn bè của y.
Khách quan mà nói, Đoạn Tịch lúc gầy rất ưa nhìn, mắt một mí, lông mi dài, khi cười còn có hai lúm đồng tiền nhỏ. Lăng Sâm lúc mới quen y cứ muốn táy máy tay chân v**t v* hàng mi dày cong vút của y, bị Đoạn Tịch mắng cho một trận mới thôi.
Chỉ là sau này chơi thân với Lăng Sâm và đám bạn xấu, ngày ngày la cà ăn chơi, y béo lên lúc nào không hay.
"Thử thách này ông Đoạn đây nhận!" Đoạn Tịch cười hì hì, lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ.
Đây vốn dĩ cũng là một trong những kế hoạch của y.
Thế là sau giờ học, hai người to nhỏ gói mình như hai cái bánh chưng bị Đoạn Tịch gọi ra sân vận động.
Gió lạnh thấu xương, gió bắc vô tình, Lăng Sâm lạnh run cầm cập, không nhịn được mà dựa vào người Hình Thu Vũ, gần như chui cả người vào lòng hắn.
Lăng Sâm: "Gọi chúng tớ ra đây làm gì? Cổ vũ cậu à?"
Đoạn Tịch nói lý không lại nhưng khí thế vẫn ngút trời. "Cùng tớ giảm béo chứ sao, một mình tớ cô đơn lắm! Nào nào nào, ba chúng ta nắm tay nhau, ai bỏ cuộc trước là chó! Tớ đếm ba tiếng rồi cùng chạy nhé."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!