Chương 6: Là cậu đó.

"Tối qua cậu mơ thấy gì thế?" Lăng Sâm vỗ vỗ Hình Thu Vũ, đáy mắt lóe lên tia hóng chuyện. "Cái gì mà bảo vệ cậu, cái gì mà mãi mãi, cậu mơ thấy cô bé nhà ai à?"

Hình Thu Vũ bị cậu lắc đến mức đầu óc quay cuồng, không nhớ nổi chuyện này từ đâu ra.

Lăng Sâm tặc lưỡi một tiếng: "Tớ nghe thấy cậu nói mớ đó!"

Mơ? Mơ gì? Trong mơ của hắn làm gì có cô bé nào... À đúng rồi, là mơ.

Trong mơ không có cô bé nào cả, chỉ có một Lăng Sâm bé con nhân lúc hắn ngủ trưa đã cù lét lòng bàn chân hắn chỉ để nghe hắn nói chuyện, thật là đáng ghét. Cậu bị cô mẫu giáo lôi ra góc tường phạt vẽ tranh, vẽ cả buổi trưa, đến khi hắn tỉnh dậy, tranh vẽ đều đưa hết cho hắn.

Lăng Sâm bé con thật sự không có năng khiếu hội họa, mỗi một bức tranh đều có chủ đề là hai người que.

Vì đơn giản nên tốc độ vẽ rất nhanh, gần như hai ba phút là xong một bức.

Chỉ có số lượng, không có chất lượng.

Hai người que, một cao một thấp, cùng nhau bắt cá, cùng nhau cho mèo ăn, cùng nhau ngắm sao ngắm trăng, cùng nhau chạy loạn trong vườn hoa, cuối cùng hai người que nhỏ nép vào nhau, người que thấp nói với người que cao một câu.

Bên trên là nét chữ tròn trịa đã phảng phất vẻ đẹp hỗn độn sau khi lớn lên của Lăng Sâm. Người que nhỏ nói: "Hình Thu Vũ, tớ bảo vệ cậu."

Hình Thu Vũ bé con mím môi, không nói gì, bị cậu nhét cho một xấp tranh.

Lăng Sâm bé con đắc ý vểnh đuôi. "Đây là thành quả cả buổi trưa tớ vẽ đó! Tượng trưng cho kết tinh tình bạn của chúng ta! Thích không?"

Nhìn một xấp người que dày cộp, Hình Thu Vũ bé con ngập ngừng một chút, gật đầu.

"Hay quá! Vậy tớ dạy cậu vẽ tranh nhé? Chị họ tớ nói cái này gọi là truyện tranh đó!"

Lăng Sâm bé con hoan hô, cũng không đợi hắn gật đầu đã kéo hắn chạy đi, ghé vào cái bàn học thấp lè tè dạy hắn vẽ từng nét một, bút sáp dầu quệt lên giấy vẽ trắng tinh tạo ra sắc màu rực rỡ.

Lăng Sâm bé con mang theo hộp bút sáp dầu màu sắc của mình, xông vào thế giới đen trắng của hắn, hùng hùng hổ hổ hắt đầy những màu sắc kẹo ngọt rực rỡ vào trái tim hắn.

Lăng Sâm bé con vẽ hai người que nắm tay nhau, Hình Thu Vũ liền tự học không thầy cũng giỏi, điểm xuyết mắt mũi cho người que, vẽ thêm hoa lá cỏ cây, còn thêm một dải cầu vồng vắt ngang bầu trời.

Vẽ xong, lại đến lượt Lăng Sâm bé con viết chữ, viết lên phía trên bức tranh dòng chữ "Lăng Sâm và Hình Thu Vũ mãi mãi là bạn tốt", nét chữ tròn tròn beo béo trông đặc biệt đáng yêu.....

"Nói mau nói mau, mơ thấy cô bé nhà ai thế?" Giọng nói của Lăng Sâm kéo hắn từ trong mơ về với hiện thực.

Hình Thu Vũ khẽ cười, mặt có chút nóng. "Không phải cô bé."

Là cậu.

Những bức tranh kia hắn vẫn còn giữ, sợ nó bị xước bị phai màu nên còn ép cả plastic, từng tấm từng tấm kẹp trong túi đựng tài liệu, dù chuyển nhà cũng không vứt đi,  cất chung cùng với những thứ khác mà Lăng Sâm tặng cho hắn trong một cái hộp rất kín đáo, coi như là báu vật cả đời của hắn.

Vì Lăng Sâm mà hắn cũng có thói quen vẽ tranh. Hắn chưa từng đi học thêm, chưa từng học vẽ một cách bài bản, nhưng vẽ Lăng Sâm thì đặc biệt thuần thục.

Chỉ cần nhớ Lăng Sâm, dù đã ngủ mơ mơ màng màng, hắn cũng sẽ cố gắng bò dậy vẽ một bức, từ hình người que vẽ hồi nhỏ cho đến ký họa phác thảo bây giờ, tất cả đều được hắn cất giữ, hai, ba chục quyển phác thảo chồng chất lên nhau, cất ở nơi mà Lăng Sâm không tìm thấy.

Gương mặt của Lăng Sâm đã được hắn dùng ánh mắt phác họa vô số lần, sớm đã khắc sâu vào tim hắn, mỗi một nụ cười, mỗi một hành động của cậu đều chói lọi trong lòng hắn như thế.

Lăng Sâm lại làm nũng cầu xin hỏi lần hai, nhưng đổi lại chỉ có nụ cười không nói của Hình Thu Vũ, cậu biết cái bình nút này chắc chắn đã bị cưa miệng rồi, tuyệt đối sẽ không tiết lộ bất kỳ thông tin gì nữa.

Nhưng Hình Thu Vũ không nói chắc chắn có lý do của hắn, Lăng Sâm cũng sẽ không ép hắn nói.

Chỉ là có chút chua xót trong lòng.

Lăng Sâm thầm so sánh bản thân với những người khác, tự nhận mình là người bạn tốt nhất của Hình Thu Vũ, cùng ăn cùng ngủ, cùng đi cùng về, đồng cam cộng khổ, gối đầu chung giường. Nhưng bạn thân có người mình thích, mình lại không thể biết là ai?

Có lẽ vì trong lòng có tâm sự, cả người Lăng Sâm đều ủ rũ, Đoạn Tịch gọi cậu đá bóng cũng không đi, chỉ mải nghiên cứu xem Hình Thu Vũ thích ai.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!