"Tiểu Sâm, em muốn mặc bộ nào?" Hình Thu Vũ đã mặc đồ xong, đang đợi Lăng Sâm thức dậy.
Lăng Sâm duỗi người trong chăn. Vừa định thò đầu ra khỏi chăn, cậu đã rùng mình vì lạnh. Cậu đành quấn chặt chăn rồi mới xuống giường.
Mấy năm gần đây, cậu đã sống hẳn ở nhà Hình Thu Vũ. Quần áo cậu đã chiếm một nửa tủ quần áo hắn.
Cậu không hài lòng với quần áo mình lắm, cái thì quá mỏng, cái thì quá dày. Thế là cậu vươn tay lấy quần áo của Hình Thu Vũ. Cậu nhớ Hình Thu Vũ có một chiếc áo khoác rất đẹp, rất hợp với khí chất hôm nay của cậu.
Đào bới hồi lâu, cậu vẫn không tìm thấy áo khoác, nhưng lại tìm thấy một bất ngờ nho nhỏ.
Thấy Lăng Sâm mãi vẫn chưa thay đồ xong, Hình Thu Vũ vào phòng tìm cậu. Cửa vừa mở ra, một bàn tay đã kéo hắn vào phòng. Lăng Sâm không chút lưu tình nhốt hắn lại.
Lăng Sâm cầm chiếc áo khoác đã mất tích từ lâu của mình bằng cả hai tay, dồn Hình Thu Vũ vào góc. "Giải thích đi, sao áo em lại trong tủ của anh?"
Trước đây cậu rất thích chiếc áo này, nhưng một ngày nọ cậu làm mất nó, không bao giờ tìm lại được nữa. Chẳng ngờ cậu lại thấy nó trong tủ Hình Thu Vũ.
Hình Thu Vũ chột dạ dời mắt sang chỗ khác. "Hồi trước anh mượn em xong anh quên trả."
"Quên thật hay giả vờ?" Lăng Sâm hỏi lại. "Hình Thu Vũ, anh đã từng làm gì bậy bạ với chiếc áo này chưa?"
Chẳng biết Hình Thu Vũ nghĩ đến thứ gì, mặt hắn bỗng đỏ bừng, sắc đỏ lan đến tận cổ. Trông hắn cứ như bị luộc chín.
Lăng Sâm sửng sốt: "Anh thật sự đã..."
"Không phải, anh không có!" Hình Thu Vũ vội vàng giải thích, sợ Lăng Sâm hiểu lầm.
"Vậy sao anh lại đỏ mặt?"
"Mỗi khi không ngủ được, anh sẽ ôm nó." Hình Thu Vũ đột nhiên ôm Lăng Sâm vào lòng, vùi đầu vào cổ cậu. "Giống như đang ôm em vậy."
"Ồ..."
Sau vài chuyện vụn vặt buổi sáng, khi họ đến buổi họp lớp, mọi người đã có mặt đông đủ.
Ngồi cạnh thầy chủ nhiệm đầu hói là những cặp đôi với vẻ mặt vô hồn.
Hai người chen qua đám đông, bước vào trong. "Thầy ơi, tụi em có chút quà biếu thầy..."
Chủ nhiệm đầu hói đứng dậy, nhận lấy món quà như thể vừa gặp được vị cứu tinh. "Hai em chu đáo quá. Học giỏi thế mà lại chưa có người yêu... à... đang yêu à?"
Chủ nhiệm đầu nói đang nói giữa chừng thì bị loá mắt bởi nhẫn đôi của họ.
Lăng Sâm cười khúc khích: "Cảm ơn thầy đã không phạt em viết bản kiểm điểm ạ."
"Ôi, cặp đôi thứ 23, buổi này phá kỷ lục rồi." Giọng nói khó chịu vang lên từ đâu đó, chủ nhiệm đầu hói lên cơn đau tim.
"Sau khi tốt nghiệp tụi em mới hẹn hò." Trước đó thì mới tán tỉnh nhau thôi.
Vì sức khoẻ của thầy chủ nhiệm, Hình Thu Vũ đành nuốt nửa câu sau vào.
"Được rồi... hiểu rồi..." Chẳng biết thầy có tin hay không, nhưng thầy liên tục nói "được rồi". "Ở bên nhau rồi thì tốt, đứng cãi nhau nữa nhé."
"Tất nhiên rồi ạ. Khi nào tụi em kết hôn sẽ mời thầy ngồi bàn chính." Lăng Sâm mỉm cười đồng ý.
Chủ nhiệm đầu hói: "Không cần thiết đâu..."
Không bao lâu sau, Sở Vân Hành và Từ Tiêu Nguyệt cũng đến, mỗi người đều cầm một món quà. Đặc biệt là hai món quà giống hệt nhau, ngay cả giấy gói cũng đến từ cùng một cửa hàng.
Thầy chủ nhiệm đầu hói nhận quà từ Từ Tiêu Nguyệt rồi nói: "Tặng một cái thôi. Thầy rất cảm kích tấm lòng của em, nhưng đừng lãng phí chứ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!