Chương 4: Thấy chưa? Cậu ấy thích lắm, siêu yêu luôn!

Hai bạn trẻ ngủ quên chỉ mất mười lăm phút để hoàn thành một loạt các công việc phức tạp như đánh răng, rửa mặt và ăn sáng. Chúng vội vàng chạy đua với thời gian, cuối cùng cũng đến trường trước khi tiếng chuông vào lớp vang lên. Khoảnh khắc ngồi xuống ghế, cả hai cùng thở phào nhẹ nhõm, nhìn nhau và bật cười đầy ăn ý.

Rồi chúng bị Tô Lan Thu bắt ngay tại trận. Cả hai bị gọi lên bảng trả lời câu hỏi, chỉ khi trả lời đúng hơn mười câu liên tiếp mới được phép ngồi xuống.

Sao chúng lại quên mất tiết học này là của chị Thu ác ma cơ chứ!

Cả hai không dám ngông cuồng, nơm nớp lo sợ trải qua một tiết học. Chỉ đến khi chuông hết giờ vang lên và bóng dáng Tô Lan Thu khuất dạng, chúng mới thở phào nhẹ nhõm, trút bỏ gánh nặng trong lòng.

Hết tiết, Đoạn Tịch tiến đến chỗ cả hai. "Uầy, hai đại ca, hai cậu đi đánh trận ở đâu về đấy? Đầu tóc dựng ngược đặc sắc quá nhể!"

Hình Thu Vũ sờ sờ mái tóc rối bù của mình, hậu quả của việc ngủ nướng và không kịp chải chuốt buổi sáng. Nhưng tóc hắn rất bướng, có chính kiến riêng, hắn vuốt mãi không xuôi đành bỏ cuộc.

Rõ ràng là mái tóc rối bù chưa được chải chuốt, Lăng Sâm lại mạnh miệng nói: "Cậu biết gì chứ, đây là kiểu tóc thời thượng mới mà tớ vừa nghiên cứu ra đấy. Nhìn xem, đáng yêu biết bao."

Cậu vừa nói vừa xoa đầu Hình Thu Vũ, thể hiện rõ ràng bốn chữ "yêu thích không buông."

Đoạn Tịch không dám khen ngợi gu thẩm mỹ của cậu, nhưng cũng không dám phản bác, đành cứng nhắc chuyển chủ đề. "Hai cậu nói xem chị Thu có chấm bài tập không nhỉ? Tớ có kẹp lẫn mấy tờ chưa làm xong trong đó nữa."

"Còn phải chấm bài nữa hả?" Lăng Sâm giật mình. "Vậy là xong đời rồi, tớ cũng kẹp mấy tờ chưa làm xong vào đấy, trời muốn diệt tớ rồi! Hình Thu Vũ, cứu mạng!"

"Tớ cũng chưa làm xong..."

Tin tức này như sét đánh ngang tai, gây ra một sự hoảng loạn nho nhỏ. Lăng Sâm bỗng có linh cảm, dù cho có bị phạt, cả ba người họ cũng không cô đơn...

Quả nhiên, trời không chiều lòng người, tiết học tiếp theo vẫn là của Tô Lan Thu, còn nặng đô hơn cả tiết trước. Tiết học này giúp đầu óc học sinh tỉnh táo, hiệu quả còn cao hơn kẹo bạc hà.

Tô Lan Thu gọi vài học sinh lên hỗ trợ, rõ ràng đã chấm xong hết bài tập được giao. Cô tức giận đi tới. Cả lớp hai mươi tám người, có đến hai mươi người đứng ngoài hành lang, xếp thành một hàng dài chật kín cả lối đi. Những người này đều là những người chưa làm xong bài tập hoặc làm qua loa cho có lệ, bị Tô Lan Thu lôi ra phạt đứng. Cô dạy bao lâu, họ phải đứng bấy lâu, làm xong bài tập còn thiếu mới được vào lớp ngồi.

Trớ trêu thay, giáo viên dạy Văn Hạ Mộc Vinh lại đổi tiết với Tô Lan Thu, nghĩa là cả buổi sáng hôm nay đều là tiết của cô.

Không chỉ lớp họ, các lớp khác cũng đang lần lượt diễn ra cảnh tượng bi thảm này.

Ngay cả Hình Thu Vũ cũng không thoát khỏi số phận đó. Mấy người đứng cạnh nhau, người này nhìn người kia, người kia nhìn người nọ, cả bọn cùng ngửa mặt lên trời thở dài. Hình Thu Vũ và Lăng Sâm kín đáo nhìn nhau, cười khổ bất lực: Cái gì đến rồi cũng sẽ đến, tránh được mùng một, sao tránh được ngày rằm.

Tô Lan Thu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, trách mắng bọn họ: "Các em xem lớp mình kìa, hai mươi tám người mà hai mươi người đứng ngoài này? Nghỉ hè làm gì hả? Ăn, uống, chơi đủ cả, sao không nghĩ đến bài tập?"

Bạn cùng phòng ký túc xá với mấy người họ, Sở Vân Hành, yếu ớt lên tiếng: "Bài tập cô giao nhiều quá, làm không xuể ạ..."

Lời còn chưa dứt, anh đã bị Lăng Sâm và Đoạn Tịch đứng gần đó bịt miệng, đồng thanh nói: "Cô ơi, cô đừng nghe cậu ấy nói bậy!"

Tô Lan Thu càng tức giận hơn: "Chính mấy em là những người thiếu bài nhiều nhất. Bài tập nhiều lắm sao? Vậy lên lớp 12 các em chịu sao nổi? Lẽ nào lên lớp 12 các em cũng định qua loa cho xong chuyện?"

"Còn em nữa!" Tô Lan Thu chuyển tầm mắt sang Hình Thu Vũ đang đứng im lặng bên cạnh. "Hình Thu Vũ, kỳ nghỉ hè của em làm sao vậy? Giáo viên chủ nhiệm cũ nói em chưa bao giờ thiếu bài tập. Còn một năm nữa là thi đại học rồi, tập trung vào, đừng lơ là nữa."

"Vâng, em biết rồi thưa cô." Hình Thu Vũ chột dạ sờ mũi.

Tô Lan Thu cũng không nói nhiều, cô chỉ quan trọng thái độ của học sinh. Mục đích của việc phạt đứng chẳng qua là muốn họ thu hồi tâm trí khỏi kì nghỉ, nói nhiều vô ích, vẫn phải dựa vào sự tự giác của họ.

Nói xong liền đi sang lớp bên cạnh.

Đoạn Tịch vỗ vỗ ngực: "Hết hồn, suýt nữa thì phải làm gấp đôi bài tập rồi."

Tô Lan Thu như cảm nhận được điều gì, quay đầu nhìn họ. "Sở Vân Hành và mấy bạn vừa bịt miệng, bài tập gấp đôi, ngày mai nộp ở văn phòng cô."

Những điều không hay thường linh nghiệm, Đoạn Tịch đau lòng tự tát mình mấy cái.

Lớp trưởng Diệp Tiêu Thanh vừa đi phụ chấm bài thi ở văn phòng về, ôm một chồng sách dày cộp đi ngang qua, ngẩng đầu nhìn mấy người đang mất hồn mất vía, rồi lắc đầu bỏ đi.

Đoạn Tịch nắm chặt tay: "Tớ chịu đủ rồi!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!