Cậu tay nhanh hơn não, lập tức đặt chuyến bay sớm nhất, bay đến thành phố xa xôi tìm Hình Thu Vũ.
Gì mà đừng tìm tớ chứ, đồ khốn kiếp!
Giang Vãn Tình về nhà, thấy phòng khách trống rỗng xuất hiện một cái vali thì ngẩn người: "Tiểu Sâm, con đi đâu thế?"
"Con đi tìm Hình Thu Vũ." Hai mắt Lăng Sâm bốc cháy." Con muốn trực tiếp nói với cậu ấy một chuyện."
"Chuyện quan trọng đến mức phải nói trực tiếp à? Có thể nói mẹ nghe trước được không?" Giang Vãn Tình cười.
Lăng Sâm không chút do dự: "Mẹ, con thích Hình Thu Vũ. Mẹ sẽ ủng hộ con chứ?"
"Tất nhiên rồi." Điều này đã nằm trong dự đoán của bà. Tảng đá treo lơ lửng trên đầu Giang Vãn Tình được tháo xuống. Bà rón rén lại gần, chạm vào đỉnh đầu Lăng Sâm. "Chỉ cần con thích, mẹ sẽ luôn ủng hộ con. Mẹ luôn tin tưởng con. Mẹ sẽ nói chuyện với bố con, bảo bố con đừng nhắm vào Thu Vũ nữa."
Giang Vãn Tình nói vậy rồi, còn gì mà cậu không hiểu chứ?
Lăng Sâm ôm quyển sổ phác hoạ, vượt núi băng rừng ngàn dặm, đi gặp người trong lòng đã lâu không thấy.
Lâm Thành cách Giang Thành rất xa. Thời tiết Giang Thành vẫn đang ấm áp, vậy mà Lâm Thành như đang vào đông. Gió Bắc gào thét giận dữ, vụt ngang qua người đi đường, sau đó kiêu ngạo rời đi.
Có lẽ vì muốn tránh mặt Lăng Sâm nên Hình Thu Vũ mới chạy đến nơi chim không thèm ỉa này. Cũng chẳng biết hắn có quen với ẩm thực địa phương không, có thích nghi được với thời tiết rét lạnh này không, có nghe hiểu khẩu âm nơi đây không.
Nghĩ đến những điều đó, Lăng Sâm vừa tức giận vừa đau lòng.
Mãi đến hoàng hôn, Hình Thu Vũ mới trở về nhà.
Hắn vừa về đã thấy Lăng Sâm đang ngồi xổm trước cửa chung cư. Cậu chỉ mặc độc một lớp áo, cả người run lẩy bẩy. Hắn lập tức hoảng sợ, đánh rơi đồ vật trên tay xuống đất. Hắn lo lắng dụi mũi, mắt đảo láo liên, ho nhẹ thành tiếng. Do dự một lát, hắn mới hỏi: "Sao cậu lại tới đây?"
Hắn có rất nhiều điều muốn hỏi, như là sao cậu lại tìm đến đây? Lâu rồi không gặp, cậu có khoẻ không? Dạo này cậu thế nào? Có nghĩ đến tớ không? Cậu có ăn uống đầy đủ không?... Nhưng những câu hỏi đó đều quá ám muội, sau cùng hắn chẳng thể thốt thành lời.
"Tớ không được tới à?" Lăng Sâm cúi đầu khiến người khác không nhìn rõ biểu cảm. Ngữ khí cậu trầm thấp như gió Bắc mang theo tuyết trắng bay đầy trời. "Vậy sao cậu lại vẽ tớ?"
Cậu đưa xấp giấy dày cộp cho Hình Thu Vũ. Những trang giấy bỗng rơi xuống đất. Từng trang bị gió cuốn bay lên, để lộ một chữ "Thích" trên đó.
Lăng Sâm: "Cậu đang trốn tránh điều gì?"
Hình Thu Vũ: "Tớ..."
Lăng Sâm: "Hình Thu Vũ, cậu đọc sách chẳng lẽ chỉ đọc trang cuối cùng thôi à?"
Hắn cúi đầu không hé răng, mặt đỏ tai hồng, tim đập kịch liệt, hai mắt nhắm nghiền. Cách một lớp mắt kính chỉ thấy hàng mi dài run rẩy của hắn, hệt như những gì cậu từng thấy sau khi tỉnh dậy trong quá khứ.
Lăng Sâm thở dài, nhặt những tờ giấy và đồ vật rớt trên đất lên, sau đó kéo người vào nhà, ấn lên ghế sô pha.
Cậu chèn đầu gối vào g*** h** ch*n Hình Thu Vũ, nắm lấy cổ áo hắn, cưỡng ép hắn nằm dưới thân mình. "Hình Thu Vũ, tớ muốn cậu trả lời tớ."
Có lẽ vì ở lâu trong gió lạnh, Hình Thu Vũ cảm nhận được bàn tay đang nắm cổ áo mình rất lạnh, lạnh lẽo vô cùng. Bàn tay cậu như đang bóp chặt trái tim hắn, tình yêu nóng bỏng trú ngụ trong lồng ngực sôi trào. Nó nhiệt tình quấy loạn, sau đó chậm rãi chảy tràn, nhỏ giọt xuống đầu ngón tay Lăng Sâm.
Một giọt nước mắt chảy dài trên mặt hắn, chẳng rõ là nước mắt hay nước mưa. Nhưng nó rất ấm áp, đọng lại thành một vệt dài.
Hắn nghe thấy giọng nói Lăng Sâm văng vẳng bên tai –
"Cậu thích tớ đúng không?"
Ánh mắt hắn lại liếc sang chỗ khác. "Lăng Sâm, tay cậu lạnh quá. Đi tắm trước đã nhé? Tớ đi chuẩn bị nước tắm cho cậu..."
Hắn khàn giọng nói, đang định đứng dậy thì bị Lăng Sâm lạnh lùng đẩy ngã xuống ghế sô pha. Một tiếng "rầm" lớn vang lên.
Lăng Sâm cụp mắt nhìn hắn, ngọn lửa trong lòng bùng cháy. "Trả lời tớ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!