Chương 38: Cậu bám bạn trai thế à?

Từ đêm ngắm sao hôm ấy, Hình Thu Vũ bận rộn hẳn. Chẳng biết hắn đang làm gì, nhưng Lăng Sâm tìm hắn rất nhiều lần mà hắn đều không ở nhà. Hắn cũng không nhận cuộc gọi hay trả lời tin nhắn từ cậu, cứ như thể mất liên lạc với thế giới. Nếu không phải Yến Lâm Sinh khẳng định mọi chuyện vẫn ổn, cậu đã nghi ngờ Hình Thu Vũ bị bắt cóc làm nô lệ, mãi mãi không quay về được.

Rõ ràng Hình Thu Vũ là một người trầm lặng, nhưng chẳng hiểu sao vắng bóng hắn, ngay cả việc chơi game cũng hết thú vị. Các buổi livestream của Lăng Sâm ngày càng đình trệ, cậu liên tục ngẩn ngơ. Cuộc sống dường như trở nên tẻ nhạt.

Sau khi bị một con boss nhỏ chém chết lần thứ năm, Lăng Sâm liếc nhìn ánh nắng chiếu vào từ cửa sổ. Cậu bỗng nhớ nhung vị trí còn thiếu cạnh bàn.

Lờ đi mấy lời bình luận, Lăng Sâm mỉm cười với camera, nói lời xin lỗi. "Xin lỗi nhé, hôm nay tui lại không có tâm trạng. Tui off đây."

Sau khi chào tạm biệt mọi người, cậu nhấp chuột, kết thúc buổi livestream.

Bình luận cuối cùng lọt vào mắt cậu không phải lời tạm biệt, mà là lời hỏi thăm Hình Thu Vũ – "Anh trai hay chơi cùng cậu khi trước đâu rồi?"

Lòng cậu thắt lại, miệng mở to, nhưng không nói được câu nào.

Màn hình tối đen.

Cậu xoa xoa cổ tay đau nhức, quyết định đến nhà Hình Thu Vũ lần nữa.

Nhà Hình Thu Vũ vẫn chỉ có mình Yến Lâm Sinh ở nhà. Cô thấy cậu tới cũng không bất ngờ, lập tức chào đón cậu vào nhà. "Tiểu Sâm đến rồi à. Đúng lúc dì đang nấu cơm, con có muốn ăn một bữa, nếm thử tay nghề dì không?"

"Con không ăn đâu ạ, cảm ơn dì Yến." Lăng Sâm cười đáp. "Hình Thu Vũ không có nhà ạ?"

Yến Lâm Sinh lắc đầu. "Ra là con đến tìm Thu Vũ. Nó không có nhà, trong khoảng thời gian này chắc cũng không về đâu."

"Dạ, vậy con về trước đây." Tuy đã đoán trước được điều này, nhưng Lăng Sâm vẫn thấy mất mát.

"Này Lăng Sâm, con đợi chút." Thấy Lăng Sâm xoa xoa cổ tay, Yến Lâm Sinh dường như nghĩ tới gì đó, gọi cậu lại. Cô lấy một hộp thuốc lớn từ trong phòng Hình Thu Vũ đưa cho cậu. "Thuốc này rất hiệu quả, con mang về dùng dần nhé. Livestream vừa phải thôi kẻo đau tay đấy."

Quả thực gần đây Lăng Sâm livestream rất nhiều, nhưng Yến Lâm Sinh vốn đâu chú ý mấy chuyện này. Sao cô lại biết cổ tay cậu đau, trữ sẵn thuốc mỡ ở nhà cho cậu được?

"Dì Yến, cái này là Hình Thu Vũ đưa cho dì ạ?" Cậu hỏi.

Yến Lâm Sinh hơi hé môi nhưng không nói gì. Lăng Sâm cũng đã biết đáp án, cười rạng rỡ. "Dì Yến cảm ơn cậu ấy giúp con nhé!"

Rời khỏi nhà Hình Thu Vũ, tâm tình Lăng Sâm vui sướng. Cậu tràn đầy sức sống đi dạo loanh quanh, cố gắng tìm Hình Thu Vũ ở những chỗ quen thuộc.

Khi đi ngang qua phòng khám thú y, Lâm Đình vừa dắt chó về, vừa vặn gặp cậu ở cửa phòng khám. Lăng Sâm chào hỏi anh.

Lâm Đình kéo cậu lại: "Em đến đúng lúc quá. Lần trước bạn em quên đồ ở đây, em lấy về cho cậu ấy nhé?"

Người thường đến phòng khám thú y hẳn là Trần Uẩn. Lăng Sâm nghĩ dù sao nhà Trần Uẩn cũng không xa, lát nữa qua đưa cho cậu ấy cũng tiện. Thế là cậu đi theo Lâm Đình vào phòng khám.

Lâm Đình lục lọi trên bàn làm việc, lấy ra một phong thư, bên trên viết ba chữ "Gửi Lăng Sâm" to tướng. Là nét chữ của Hình Thu Vũ.

"Cậu bạn cao cao, đeo mắt kính của em vô tình làm rơi lá thư này. Trông có vẻ quan trọng đấy. Trần Uẩn cũng không hay tới đây, may mà hôm nay gặp được em." Lâm Đình nói.

Đây là... thư Hình Thu Vũ gửi mình?

Lăng Sâm vội hỏi: "Cậu ấy đến khi nào ạ?"

Lâm Đình ngẫm nghĩ một lát. "Khoảng hai ngày sau khi thi Đại học. Em ấy và Trần Uẩn mang chó mèo đến đây tiêm. Sao thế?"

"Không có gì ạ. Cảm ơn anh nha, em đi trước đây."

Lăng Sâm vừa đi vừa mở lá thư ra. Thật đáng tiếc, đó là thư chia tay. Bên trong chỉ viết hắn muốn đi học ở một nơi rất xa, dặn cậu mấy chuyện vụn vặt như trời lạnh nhớ mặc thêm áo, dạ dày yếu nhớ uống ít đá thôi. Thư còn viết một câu "Bảo trọng nhé, đừng tìm tớ".

Cuối thư là một hàng chữ khó hiểu, từng nét bút được viết rất nghiêm túc, nhưng đã bị gạch bỏ.

Sự phấn khích ban nãy của cậu tan biến hết. Cậu đứng yên tại chỗ, chẳng biết nên đi về đâu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!