Chương 37: Chúc cậu thành công.

Có lẽ là do đêm trên núi Vọng Tuyết thật sự quá lạnh, sau khi xuống núi, Hình Thu Vũ ngã bệnh. Hắn sốt đến 38 độ, cả người bị nướng chín.

Chỉ còn một tuần nữa là đến kỳ thi Đại học, vậy mà Hình Thu Vũ lại đổ bệnh vào thời điểm quan trọng này. Khi Tô Lan Thu biết chuyện bọn họ leo núi tập thể, cô vô cùng tức giận, mắng họ một trận tơi bời. Bài tập không những tăng gấp đôi mà lớp học còn quản nghiêm ngặt hơn. Trải nghiệm học tập như địa ngục khiến họ than trời than đất.

Hình Thu Vũ lỡ mất mấy bài thi thử trước kỳ thi Đại học. Chỗ ngồi của hắn chất đống đề thi, nhưng chẳng có ai ở đó cả.

Lăng Sâm lo đến mức đứng ngồi không yên. Ngay sau khi tan học, cậu đã gọi điện cho hắn hỏi thăm.

Cậu mang theo đề thi đã viết sẵn đáp án, ngồi xuống giường Hình Thu Vũ. Khi điện thoại vang lên, Hình Thu Vũ vẫn đang nằm viện truyền dịch. Giọng hắn khàn khàn nghe đáng thương vô cùng.

Hình Thu Vũ ho khan vài tiếng, hỏi: "Sao thế?"

"Vở ghi chép của cậu đâu rồi? Tớ sẽ chép đề thi thử hôm nay cho cậu, về nhớ xem qua nhé."

"Tớ để trong tủ dưới gầm giường ấy." Hình Thu Vũ cười. "Cảm ơn cậu nhé Lăng Sâm."

"Cảm ơn gì chứ. Khoẻ lại rồi nhớ khao tớ một chầu thịt nướng đấy. Tớ cúp máy đây." Lăng Sâm cúp điện thoại, kéo tủ dưới gầm giường ra – bên trong rỗng tuếch, một mảnh giấy cũng không có.

Hình Thu Vũ nhớ nhầm rồi à?

Lăng Sâm gọi lại, nhưng điện thoại đã tắt, cậu đành phải tự tìm.

Cậu tinh mắt phát hiện một mảnh giấy trắng nho nhỏ thò ra từ dưới gối Hình Thu Vũ. Cậu lôi chồng giấy dày cộp dưới gối ra, lẩm bẩm: "Vậy mà còn nói không lén học, rõ ràng đã lén tụi tớ học bài. Đúng là đồ phản bội!"

Lăng Sâm mở bừa một trang ra, muốn nhìn ghi chép của hắn một chút, nào ngờ bị một trang kín mít chữ "Tớ thích cậu" đập vào mắt.

Trông không giống tài liệu học tập chút nào?

Đây là... Thư tình mà...

Không có tên đối phương, đây là một bức thư tình bí ẩn.

Một trận chua xót trào dâng trong lòng Lăng Sâm, nhưng cậu chẳng nghĩ ra được lý do chính đáng nào cả. Cậu uất ức khó chịu, nhưng cậu biết mình đọc lén thư tình người ta là sai. Cậu bĩu môi tỏ vẻ không vui, cẩn thận đặt thư lại chỗ cũ, vờ như chưa thấy chúng.

Tờ đề thi bị cậu nắm chặt đến nỗi nhăn nhúm cũng được ném vào ngăn kéo bàn học của Hình Thu Vũ. Cậu định rời đi, nhưng sau đó lại dừng bước, cuối cùng thở dài, quay lại vuốt phẳng tờ đề thi, nghiêm túc gấp lại rồi kẹp vào sách giáo khoa của Hình Thu Vũ.

Mà Hình Thu Vũ bên kia cũng không để ý tới điện thoại, bởi vì hắn đã gặp Lăng Vân Chí ở bệnh viện.

Lăng Vân Chí vừa tan làm thì thấy Hình Thu Vũ đang truyền dịch một mình. Dù sao hắn cũng là đứa trẻ ông dõi theo từ nhỏ đến lớn, nên ông đã đến chào hỏi. Nhưng rồi ông lại nghe thấy hắn thân mật nói chuyện điện thoại với con trai mình.

Lăng Vân Chí bước đến. "Hình Thu Vũ, con ốm à? Có nặng lắm không? Sao con lại ở đây một mình, dì cả con đâu?"

"Con bị cảm mạo phát sốt thôi ạ, không có gì nghiêm trọng đâu. Dì cũng không cần đến." Hình Thu Vũ cười gượng gạo. "Chú tìm con có chuyện gì ạ?"

"Cũng không có gì." Lăng Vân Chí vờ như vô tình đề cập. "Có phải dạo này con thân thiết với Lăng Sâm quá không?"

Hô hấp Hình Thu Vũ cứng lại, bỗng nhiên nhớ đến đêm trên núi Vọng Tuyết đó, tiếng tim đập thình thịch chẳng rõ của ai.

"Sau khi thi Đại học con sẽ rời đi." Hình Thu Vũ nắm chặt tay, cúi đầu xuống. Giọng hắn nghẹn ngào xen lẫn chút nức nở không dễ nhận ra. "Con thổ lộ xong rồi sẽ rời đi, không làm phiền cậu ấy nữa."

"Con làm thế, Tiểu Sâm sẽ nghĩ như thế nào?" Lăng Vân Chí hỏi.

Ông cũng không đồng tình.

Dường như Hình Thu Vũ đã đoán được ý tứ trong lời nói của Lăng Vân Chí. Hắn nắm chặt vạt áo, chẳng biết nên phản bác thế nào.

"Con luôn miệng nói thích nó, nhưng con đã từng nghĩ cho nó chưa? Nó sẽ cho rằng nó ép con rời đi. Con muốn khiến nó mãi mãi đau khổ và dằn vặt sao?"

Từng câu từng chữ Lăng Vân Chí nói ra như lưỡi kiếm sắc bén đâm vào tim hắn. Hình Thu Vũ đột nhiên ngẩng đầu, nước mắt trào ra, chớp mắt đã đọng thành hồ nước.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!