Chương 36: Sau khi sống lại, chồng tôi là vạn người mê?

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Cãi nhau à?" Thấy hắn xuất hiện, Từ Tiêu Nguyệt buông tay Sở Vân Hành, đi qua vỗ vai Hình Thu Vũ an ủi. "Đầu giường cãi nhau cuối giường làm hoà, không có gì là không vượt qua được. Người yêu cãi nhau chỉ là tình thú thôi."

Sở Vân Hành gật đầu, hiếm khi phụ hoạ: "Đúng đấy, anh Lăng rất để ý cậu, chắc chắn sẽ không giận cậu đâu."

Nhưng hắn với Lăng Sâm không phải một đôi, sao có thể áp dụng công thức đó được?

Hình Thu Vũ khẽ thở dài, giải thích. "Tụi tớ không phải..."

"Ừ ừ ừ, không phải." Hai người hiển nhiên không tin, chỉ cho rằng bọn họ không muốn công khai. Họ càng cười tươi hơn.

Ầm –

Cánh cửa mà Hình Thu Vũ dựa vào đột ngột mở ra, đập mạnh vào gáy hắn khiến hắn lảo đảo suýt ngã. Hắn che đầu né tránh, liếc mắt nhìn qua thì thấy Lăng Sâm đang mỉm cười. Hắn cứng đờ cả người, nhìn Lăng Sâm gõ đầu Sở Vân Hành và Từ Tiêu Nguyệt: "Đừng đùa nữa, chúng tớ là anh em trong sáng thôi."

Cậu nói vậy hẳn là đã nghe được lời Từ Tiêu Nguyệt và Sở Vân Hành nói ban nãy. Nhưng chẳng biết cậu nghe được đến đâu, cũng không biết tâm tư cậu thế nào.

"Đúng không, Hình..." Lúc này Lăng Sâm mới để ý thấy Hình Thu Vũ đang ôm đầu ngơ ngác. Cậu vội vàng tiến lại gần, xoa xoa đầu Hình Thu Vũ như hồi nhỏ vẫn hay làm. "Trời ơi, Hình Thu Vũ, cậu không sao chứ?"

Thật ra hắn không còn đau nữa, nhưng tay Lăng Sâm xoa đầu hắn thật sự rất dịu dàng. Chờ đến khi hắn phục hồi tinh thần, câu "Còn hơi đau" đã vô thức tuôn ra khỏi miệng.

Lăng Sâm lập tức kéo hắn lại, không quên quấn chiếc khăn quàng đỏ to tướng quanh cổ hắn. Cậu kéo khăn quàng cổ hắn chạy ra bên ngoài như đang kéo xích chó.

Hình Thu Vũ nắm lấy bàn tay hơi lạnh của cậu. "Sao thế? Đi đâu vậy?"

"Đi lên bệnh viện ở trấn trên, đừng để đầu bị hỏng." Lăng Sâm vỗ vỗ tay hắn. "Đi ngay thôi, giờ chắc chưa đóng cửa đâu."

"Khụ, không cần đâu, giờ hết đau rồi." Hình Thu Vũ xấu hổ đỏ cả mặt.

Từ Tiêu Nguyệt mặt không cảm xúc vỗ tay. "Anh anh em em."

Sở Vân Hành giơ ngón cái lên, làm mặt quỷ với hai người. "Trong trong sáng sáng."

Lăng Sâm vỗ đầu hai người. "Này nhé, tớ đưa hai cậu đi khám đầu luôn bây giờ. Đây là bổn phận của người làm cha. Hình Thu Vũ, chúng ta đi thôi."

"Hết đau thật rồi mà."

"Ồ..."

Lăng Sâm sửng sốt một chút, sau đó mặt mày giãn ra. "Không sao thì tốt, chút nữa cậu nhớ bôi thuốc nhé."

Lòng cậu bỗng thấy trống rỗng, chẳng biết chuyện gì đã xảy ra. Lăng Sâm tự chẩn đoán mình bị cảm chưa khỏi, cười thẹn thùng rồi về phòng uống thuốc.

Hình Thu Vũ nhìn chằm chằm vào cánh cửa đã đóng lại. Hắn khẽ thở dài rồi xoay người trở về phòng, để lại Từ Tiêu Nguyệt và Sở Vân Hành đang mắt to trừng mắt nhỏ.....

Vì đã là học sinh cuối cấp, bọn họ không thể nghỉ vài ngày trước khi quay lại trường học được.

Nói là đi học cũng không đúng, bây giờ đã bước vào giai đoạn ôn tập. Ngày nào cũng có sách cần đọc, đề cần giải. Mấy tiết thể dục hay các hoạt động quy mô lớn hoàn toàn không liên quan đến khối 12 nữa. Họ lao đầu vào học từ khi mặt trời thức giấc đến khi mặt trăng treo trên đỉnh, chìm sâu vào khổ ải mênh mông không thấy điểm cuối.

Tấm biển đếm ngược đến ngày thi Đại học đã được dán lên bảng đen, càng khiến người ta sốt ruột gấp gáp.

Tô Lan Thu cũng không khách sáo, quan sát bọn họ gắt gao như đang lấy roi lùa trâu, sợ họ trễ nải tụt lại.

Đông đi xuân tới.

Nhìn những cành cây đâm chồi nảy lộc, từng chiếc lá non vươn mình, căng tràn sức sống, kết thành từng nụ hoa bé xinh, rồi vào một đêm nào đó bất chợt nở rộ, đua nhau bung tỏa từng đóa, từng đóa. Và rồi cũng vào một đêm nào đó, những cánh hoa rơi lả tả như mưa, rải đầy mặt đất một nỗi vấn vương.

Lăng Sâm vẫn giữ khoảng cảnh với hắn. Mỗi khi hắn đến gần, cậu lại chạy ra xa, rồi lại rụt rè vòng về. Hắn không bắt được cậu, không chạm được vào cậu, nhưng luôn biết cậu ở đâu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!